Mục lục
Hôn nhân bất ngờ: đoạt được cô vợ nghịch ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị gọi tên, Tiếu Bảo Bối theo bản năng liền dừng bước.
Quay người lại, Mã Viện Viện đã đứng ở trước mặt cô hỏi thăm: "Thật sự là cô, Tiếu Bảo Bối?"
Mã Viện Viện mang một đôi giày cao gót màu xám tro, chậm rãi bước về phía cô.
Nhìn thấy tư thế của cô ta, vẻ mặt giống như hoàng đế sau nhiều năm quay về, nhìn thấy dân chúng ở quê hương vẫn còn nghèo như vậy.
"..." Đối với nét mặt có chút khoa trương kia, Tiếu Bảo Bối cũng không có mở miệng, không cho Mã Viện Viện câu trả lời.
Hiển nhiên, điều này có chút ngoài dự liệu của Mã Viện Viện.
"Thế nào? Chẳng lẽ thật sự không nhận ra tôi sao?" Mã Viện Viện vội vàng đùa bỡn mái tóc diêm dúa lòe loẹt của mình, bày ra đôi môi vì tô màu đỏ máu mà có chút quỷ dị hướng về phía Tiếu Bảo Bối nói: "Tôi là Mã Viện Viện, con gái chủ tịch tập đoàn Mã thị. Tiếu Bảo Bối, trước kia chúng ta thường chơi chung với nhau, chẳng lẽ cô thật sự đã quên tôi rồi sao?" Mã Viện Viện vẫn tự giới thiệu mình .
Chỉ là lời nói cùng với vẻ mặt kia giống như đang cùng Tiếu Bảo Bối nói: nếu cô không biết tiểu thư của tập đoàn Mã thị thì thật là đáng thương.
Nhưng tất cả những hành động khoa trương nãy giờ của cô ta chỉ làm cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy buồn cười.
Nếu thật sự bởi vì mấy năm không gặp mà làm Tiếu Bảo Bối cô nhìn thấy Mã Viện Viện không chào hỏi vậy thì thật sự là Tiếu Bảo Bối không đúng.
Nhưng thành phố A này nói lớn cũng không lớn. Hơn nữa, bọn họ cũng ở cùng một khu vực.
Có vài lần bọn họ trực tiếp chạm mặt nhau ở trên đường. Nhưng những lúc đó, Mã Viện Viện cũng không có cúi đỉnh đầu cao quý của cô ta xuống để mở mắt liếc nhìn Tiếu Bảo Bối. Giống như lần trước, Tiếu Bảo Bối gặp Diệp Tử Hi đưa Mã Viện Viện tới một cửa hàng gì đó. Lúc ấy, Mã Viện Viện rõ ràng cũng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối nhưng cô ta trực tiếp quay đầu rời đi. Còn bây giờ lại chủ động hỏi thăm, quả thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Dĩ nhiên, Tiếu Bảo Bối cũng không trông cậy vào Mã Viện Viện này đột nhiên có thể không ghét bần yêu phú, không xem người không có tiền thành con đĩa mà đối xử tử tế. Nếu trong lời nói của cô ta thật sự có một chút tình cảm cao thượng thì bây giờ ánh mắt nhìn Tiếu Bảo Bối cũng sẽ không khinh thường như thế.
"Mã Viện Viện, cô có chuyện gì sao?" Không có chuyện gì thì tốt nhất không nên cản đường cô. Mặc dù tính khí Tiếu Bảo Bối tốt nhưng cũng không có nghĩa cô có thể kiềm chế cảm xúc đối với tình địch của bạn thân Nhạc Dương.
"Nếu không có chuyện gì, tốt nhất cô đi đường dương quan của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi."
Nghĩ tới mới vừa rồi tay cô ta còn khoác lên trên đầu vai mình, Tiếu Bảo Bối nhăn mày, đưa tay vỗ vỗ vai, dáng vẻ giống như là chỉ sợ nhiễm phải loại vi khuẩn đáng sợ nào đó.
"Ơ, tôi tốt bụng chào hỏi cô, cô đây là thái độ gì?" Có lẽ Mã Viện Viện cũng không nghĩ tới, vốn bối cảnh gia đình Tiếu Bảo Bối không bằng cô ta, đầu óc cũng không bằng cô ta, cô ta cùng cô chào hỏi mà lại không được để ý, lại dám càn rỡ như thế?
Trong lúc nhất thời, Mã Viện Viện cũng không muốn duy trì vẻ ngoài giả tạo nữa. Giờ khắc này, cô ta lại tỏ ra bộ dạng cao quý lạnh lùng vốn có.
Ánh mắt không vui nhìn chằm chằm Tiếu Bảo Bối, giống như Mã Viện Viện chủ động chào hỏi Tiếu Bảo Bối cô thì đó là trời xanh ban ơn vậy.
"Thật là ngại, lòng tốt của cô tôi không hiểu nổi."
Mã Viện Viện có tiền, Mã Viện Viện xinh đẹp, Mã Viện Viện có năng lực..
Được rồi, những thứ này Tiếu Bảo Bối đều thừa nhận. Nhưng vấn đề là, Mã Viện Viện cùng cô có quan hệ gì?
Tiếu Bảo Bối cũng không cần Mã Viện Viện nuôi cô, cũng không phải là muốn gạt cô ta, càng không cần mượn năng lực của cô ta, vậy tại sao lại muốn Tiếu Bảo Bối cô ở trước mặt Mã Viện Viện kém một bậc?
Nếu không cần, vì sao Tiếu Bảo Bối phải chịu đựng cô ta?
Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy chắc là Mã Viện Viện mắc phải bệnh công chúa rồi.
Mã Viện Viện cho rằng cha mẹ cưng chiều, nhường nhịn cô ta thì người của toàn thế giới này đều sẽ cưng chiều, nhường nhịn cô ta sao?
Hình như Mã Viện Viện không hiểu, trên thế giới này trừ cha mẹ ruột của cô ta ra thì những người khác khi nhẫn nhịn cô ta đều có mục đích cả.
"Tiếu Bảo Bối, tôi nghe nói sau khi cô xảy ra tai nạn xe thì đầu óc trở nên không được tốt lắm, trước kia tôi còn chưa tin đấy." Mã Viện Viện lên tiếng lần nữa, trong giọng nói không thiếu sự giễu cợt.
Tiếu Bảo Bối tự nhiên cũng hiểu ý của Mã Viện Viện là đầu óc Tiếu Bảo Bối cô bây giờ thật sự không tốt. Cho nên, ngay cả Mã Viện Viện đều không để vào mắt.
Nhưng Tiếu Bảo Bối hận nhất chính là người khác tự dưng nhắc tới tai nạn xe năm đó của cô. Bởi vì sẽ làm cho cô nghĩ đến người mẹ đã rời đi, sẽ nhớ tới những chuyện giữa cô và Quý Xuyên.
Vào lúc Mã Viện Viện đang mừng thầm, Tiếu Bảo Bối đột nhiên nói: "Thật sao? Dù sao tôi là vì bị nạn xe cộ, nhưng những người khác thì giống như trời sanh đã là như vậy rồi!"
Về phần "Những người khác" trong miệng cô chính là chỉ người hiện tại đang đứng ở trước mặt cô - Mã Viện Viện.
"Cô..." Tiếu Bảo Bối nhanh mồm nhanh miệng, khiến Mã Viện Viện lần đầu tiên cảm thấy ứng phó không được. Mặc kệ cô ta bới móc thế nào, hình như Tiếu Bảo Bối cũng có thể bác bỏ thành công. Điều này làm cho Mã Viện Viện có chút buồn bực, vì sao ban đầu khi cô ta cùng Tiếu Bảo


chuong-379-chuong-1432-1537326077.3981.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK