"Đừng nói nhiều nữa, tôi đã bắt cóc con chó cái của nhà anh rồi! Trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà anh không tới chỗ của tôi, thì tôi sẽ thịt chúng. . ." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói đều đều của người phụ nữ, khiến cho mặt của Duật Tiểu Gia biến sắc ngay lập tức.
"Cô chủ nhỏ à, tôi sai rồi có được chưa? Hôm nay tôi không nên thả bồ câu của cô, đừng làm hại cục cưng Miêu Miêu nhỏ bé của tôi được không?" Người biết rõ Duật Tiểu Gia đều biết là Duật Tiểu Gia yêu chó thành si.
Kể từ sau khi con chó Nhị Hoàng nhà bọn họ chết, mỗi lần anh nhìn thấy con chó nào có chút gì đó giống với Nhị Hoàng, thì đều dẫn về nhà nuôi.
Cứ như vậy, chỉ mấy năm, hậu viện của nhà anh đều trở thành nơi vui chơi của chó con. Vừa mở cửa ra, thì đã có mười mấy con chó nhào tới.
Hơn nữa, cả thành phố A không người nào không biết, không người nào không hiểu Lăng Nhị gia - nhân vật số một tại thành phố S có một cô công chúa giống như viên ngọc quý ở trên tay, si mê Đàm Duật thành cuồng.
Từ nhiều năm trước tới bây giờ, Lăng công chúa đều rêu rao rùm beng rằng mình là cháu dâu trưởng của nhà họ Đàm. Lại càng mang thù với những sinh vật giống cái ở gần Duật Tiểu Gia trong phạm vi ba thước. Đây cũng là nguyên nhân cô chỉ bắt những con chó cái.
Duật Tiểu gia thì sao?
Từ trước tới giờ anh luôn bảo trì một khoảng cách nhất định với vị công chúa nhỏ này. Bình thường anh vẫn luôn bị gọi tới. Ngay cả khi cô bị đau bụng kinh, anh cũng canh giữ ở bên cạnh người của cô, một tấc cũng không rời.
Có thể nói anh với công chúa nhà họ Lăng đã vượt qua mức tình yêu nam nữ, nhưng lại có chút quá.
Bởi vì mỗi ngày lễ tình nhân, thì anh đều không xuất hiện. Cho dù vị công chúa nhà họ Lăng đã hẹn với anh trước đó rồi, nhưng mà anh vẫn cứ lỡ hẹn.
Điều này cũng khiến cho mối quan hệ này có chút khó phân biệt rõ ràng.
"Đã muộn rồi. Bây giờ tôi bắt đầu đếm ngược, anh còn thời gian là hai mươi chín phút bốn mươi sáu giây!" Đầu bên kia điện thoại, cô gái dứt khoát cúp điện thoại.
Lần này tới lượt Duật Tiểu Gia nôn nóng, "Cái bà điên này, làm chuyện tốt không làm? Lại đi ra tay với mấy con chó nhà mình, để xem ông đây quay về có giết chết cô không..."
Phục hồi tinh thần lại, anh lại ý thức bên cạnh mình còn có một người đang ngây ngốc ở bên cạnh, nên chỉ có thể ho hẹ một tiếng.
"Tôi đi về trước. Ở đây giao lại cho cô. . ." Dặn dò đơn giản mấy câu xong, Duật Tiểu Gia hùng hùng hổ hổ rời đi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Kiều Trác Phàm còn nằm ì ra ở trên ghế sofa, Tiếu Bảo Bối đứng ở bên cạnh anh có chút không biết phải làm sao.
Thử nói xem, Kiều Trác Phàm cao lớn như vậy, ném trên ghế salon một đêm, ngày mai không tàn tật thì cũng bị tàn phế.
Nếu là người khác, khẳng định không cần phải nói hai lời Tiếu Bảo Bối sẽ lập tức chuồn đi. Nhưng mà người này lại là Kiều Trác Phàm. . .
Tiếu Bảo Bối phát hiện, cô không có cách nào đối xử với anh nhẫn tâm như với những người khác được.
Thứ nhất, vào lúc cô bị vứt bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành trò cười của thiên hạ thì Kiều Trác Phàm đã đưa tay ra giúp cô. Thứ hai, cô cũng không biết rõ tình cảm của mình đối với anh là dạng tình cảm gì nữa.
Rối rắm một lát, cuối cùng cô quyết định kéo Kiều Trác Phàm đi tới phòng ngủ.
“Kiều Trác Phàm, tôi dẫn anh về phòng ngủ. . .”
Không thấy trả lời lại, lúc này Kiều Trác Phàm vẫn nhắm mắt dựa vào ghế sofa như trước.
Ánh đèn chiếu xuống, cặp lông mi dài của anh tạo thành một cái bóng chỗ mí mắt. Ban ngày nhìn cao ngạo và lạnh lùng, nhưng vào lúc này lại không hề còn chút dấu vết nào nữa. Giờ phút này, anh giống như một thiên sứ, một thiên sứ lương thiện và tốt đẹp.
Không có được câu trả lời của anh, nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn hành động.
Kéo Kiều Trác Phàm dậy, cho anh tì lên đầu vai của mình, Tiếu Bảo Bối dùng sức một cái, Kiều Trác Phàm đã rời khỏi ghế sofa. Nhưng mà bi kịch nhanh chóng phát sinh, bởi vì Kiều Trác Phàm dựa vào bả vai của Tiếu Bảo Bối, thì đôi chân mảnh khảnh của cô nhanh chóng mất thăng bằng. Hai người cũng ngã nhào lên chiếc thảm dưới sàn nhà. . .
May mắn là thảm dưới sàn rất mềm mại. Người vốn đang nhắm mắt ngủ say, lúc này lại thản nhiên mở hai mắt ra.
Không biết là do vẫn còn say, hay là do nguyên nhân nào khác, mà chân mày của anh nhìn quyến rũ hơn, đầu tóc thì rối tung. Thoạt nhìn, chính là sự kết hợp giữa sự cao quý và cuồng dã.
“Kiều Trác Phàm, anh đã tỉnh rồi sao? Mau tỉnh nhanh lên một chút, tự mình đi về phòng ngủ đi.” Bởi vì tư thế ngã của hai người lúc này rất vô tình là Tiếu Bảo Bối hoàn toàn bị Kiều Trác Phàm áp chế ở dưới người của anh.
Cái này vẫn chưa là gì.
Điều quan trọng là, cô cảm thấy cả người Kiều Trác Phàm đang đè lên người của cô, dần dần trở nên nóng hơn. Mà tay của anh thì đang ôm eo của cô, cằm tì lên trên lồng ngực của cô.
Tiếu Bảo Bối muốn đẩy anh ra, không ngờ anh lại giống như một đứa trẻ vậy, vùi mặt vào trong lòng của cô.
Chỉ đơn giản là hơi thở mang theo mùi rượu của anh, nhưng mà lại trêu chọc tới thần kinh của cô. . .
“Không.” Anh vùi đầu, giọng nói có chút rầu rĩ. “Tiếu Bảo Bối, anh đối xử với em rất tốt, đúng không?” Tiếu Bảo Bối có thể cảm nhận được, hơi thở của Kiều Trác Phàm lúc này rất nóng.
“Ừ!”
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn vẻ mặt của anh chờ đợi câu trả lời, tự nhiên toát ra sự quyến rũ mê người, so với sự cao quý công tử toát ra từ người của Diệp Tử Hi đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Kiều Trác Phàm như thế này, khiến cho Tiếu Bảo Bối gật đầu không chút suy nghĩ nào.
“Cục cưng, em giúp anh được không?” Câu nói tiếp theo của Kiều Trác Phàm khiến cho Tiếu Bảo Bối sửng sốt.
“Hả?” Cục cưng? Cách xưng hô như thế này khiến cho Tiếu Bảo Bối bỗng sững sờ người ra.
Cho dù là cha của cô, đặt tên cô là Bảo Bối, thì trong giọng nói cũng không thể hiện ra sự cưng chiều giống như Kiều Trác Phàm thể hiện ra giống như lúc này.
Nhưng mà sự cưng chiều này, Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp tiêu hóa kịp, thì đã bị lời nói tiếp theo của Kiều Trác Phàm làm cho hồn bay phách lạc: “Tên Đàm Duật chết tiệt kia bỏ thuốc anh, khiến cho toàn thân anh bây giờ rất khó chịu. . .”
“Anh không. . .”
Ánh mắt của Kiều Trác Phàm có chút mê man, những thứ tiểu thuyết não tàn mà Nhạc Dương đã đưa cho Tiếu Bảo Bối xem lúc này cũng đã phát huy công dụng. Trong giây phút này, Tiếu Bảo Bối nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Kiều Trác Phàm.
“Kiều Trác Phàm, bất cứ cái gì tôi cũng không giúp anh được!”
Gào thét, giúp cái đầu nhà anh!
Chuyện như vậy, cô không thèm giúp đâu!
Nếu như giúp, không phải là xong rồi sao?
Tiếu Bảo Bối không chút suy nghĩ mà từ chối ngay, cho dù sự cưng chiều của hai từ “Cục cưng” được thể hiện mãnh liệt như thế nào, cũng không khiến cô thỏa hiệp chuyện này!
Không ngờ, Kiều Trác Phàm liền trả lời lại là: “Cục cưng, hôm nay không giúp cũng phải giúp!”
Lúc này, Kiều Trác Phàm trở nên có chút không giống như là anh thường ngày.
Anh liếc mắt nhìn, gương mặt anh tuấn của anh không còn sự dịu dàng tao nhã nữa, mà đã có thêm phần cuồng dã.
Sự bá đạo của anh, khiến cho Tiếu Bảo Bối rụt cổ một cái, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa. Bởi vì một giây sau, môi của anh đã đặt lên. . .
- - Đường phân cách - -
“Tiếu Bảo Bối, em ở đâu rồi?”
Sáng ngày thứ hai, Kiều Trác Phàm tỉnh dậy đã không tìm thấy Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà lúc anh vén chăn đệm lên, nhìn thấy bản thân không có một mảnh vải trên người, thì anh có chút hoảng hốt.