Nhưng Nhạc Dương tin chắc, cho dù tương lai của bọn họ có kết quả như thế nào đi nữa, thì cô cũng sẽ không hối hận chuyện hôm qua mình đã trao thân cho Diệp Tử Hi.
Sau khi lăn lộn ở trên giường một lúc, Nhạc Dương mới đứng lên.
Nhưng mà sau khi bước đi, Nhạc Dương mới ý thức được hậu quả của việc hoan lạc tối qua.
Bây giờ mỗi bước đi của cô, đều có cảm giác như là đi trên lưỡi dao, bước trong nước sôi lửa bỏng.
“Á . . . Đau quá đi mất!”
Nhạc Dương vất vả lắm mới tự mình lái xe tới văn phòng luật của mình, vừa ngồi xuống liền khiến cô khó chịu muốn chết.
“Chị Nhạc, trong người chị thấy không khỏe à?” Cô trợ lý vừa nhìn thấy Nhạc Dương sau khi ngồi xuống liền nhăn mặt nhíu mày thì lập tức hỏi thăm.
“Bị hỏi như vậy, Nhạc Dương rất là bối rối: “Không có việc gì, chị không sao . . .”
Cũng không thể nói, tối qua chị và người đàn ông của chị đã hoan lạc vui thú, nên hôm nay trong người mới có chú khó chịu như vậy?
“Nếu không sao, tại sao trên trán của chị lại ra nhiều mồ hôi như vậy?” Được rồi, lúc này cô trợ lý của cô đã đưa cho cô một ly nước ấm.
Mà lúc này khiến cho Nhạc Dương lần đầu tiên nhận ra, người khác quan tâm quá mức cũng không phải là chuyện tốt. leê quý d0n9.
Nhìn thấy cô trợ lý có bộ dạng giống như là nếu như cô không nói ra được thì cô ấy sẽ bố cáo với thiên hạ, Nhạc Dương vội vàng kéo cô ấy qua một bên, khẽ nói, “Chuyện đó . . . Chị bị mắc bệnh trĩ!”
Mặc dù bệnh trĩ không có gì là hay ho, nhưng mà ít ra so với việc đau đớn vì làm chuyện kia sẽ đỡ mất mặt hơn một chút.
“Hả? Chị Nhạc, chị bị mắc bệnh trĩ sao?” Cô bé trợ lý kia rất ngạc nhiên về chuyện này.
Lúc này cô bé kia lại có chút kích động, nên giọng nói hơi lớn một chút.
Khiến cho những người khác ở trong văn phòng luật này, đều nhìn về góc của bọn họ.
Nhạc Dương vội vàng bụm miệng của cô ấy lại: “Suỵt! Đừng nói ra!”
Lần này, trợ lý kia cho Nhạc Dương một ánh mắt đã hiểu, lúc này Nhạc Dương mới buông lỏng miệng của cô ấy ra.
“Chị Nhạc, trước kia mẹ em cũng nói những người bị bệnh trĩ đều không hy vọng người khác biết mình bị bệnh trĩ. Trước kia em còn không tin, bây giờ em đã tin rồi!”
“Yên tâm đi chị Nhạc, em sẽ giữ kín bí mật này giúp chị!” Trợ lý cười hề hề thần bí nói.
Cuối cùng, cô ấy còn nói phải cẩn thận từng bước đi, kiêng cữ các loại, cẩn thận cái này cẩn thận cái kia rồi mới rời đi.
Cuối cùng cũng đuổi được cô bé trợ lý đi, coi như Nhạc Dương đã thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Nhưng mà cô không ngờ được rằng, lời nói của mình ngày hôm nay lại khiến cho cô bé trợ lý mỗi ngày đều dùng ánh mắt đồng tình để nhìn mình chằm chằm.
Xử lý tốt vấn đề cá nhân, Nhạc Dương dự định bắt đầu vào công việc.
Nhưng trước khi bắt đầu công việc, cô lại móc điện thoại di động của mình ra. Taoo do leê quíy dđono.
Thì thấy trên màn hình điện thoại di động không hề có động tĩnh gì.
“Diệp Tử Hi, phát sinh chuyện như vậy không phải bây giờ anh nên gọi cho em một cuộc điện thoại hay sao? Nếu không, thì một tin nhắn cũng được rồi!”
Nhìn chiếc di động đang yên lặng, trong ánh mắt của Nhạc Dương có biết bao nhiêu mất mát.
Suy nghĩ lại một chút, cuối cũng cô cũng bấm số điện thoại của Diệp Tử Hi.
Mặc dù cô vẫn luôn biết rõ, phụ nữ chủ động là không tốt, nhưng mà cô không thể lay chuyển được lòng nhiệt tình muốn gặp Diệp Tử Hi trong lòng của mình.
“Tút tút tút . . .”
Điện thoại nhanh chóng được nối thông.
Diệp Tử Hi đầu bên kia điện thoại, hình như anh ta đã đến làm việc ở Diệp Thị. Lúc này ngoại trừ nghe thấy tiếng hít thở của anh ta thì Nhạc Dương còn có thể nghe thấy tiếng lạch cạch của bàn phím máy vi tính.
“Diệp Tử Hi, anh đang làm gì đó?” Nhạc Dương muốn chờ cho Diệp Tử Hi mở miệng trước. Nhưng mà chờ một lúc lâu, bên kia vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì, cuối cùng cô vẫn phải lên tiếng trước.
Dường như đây chính là hình thức chung đụng của cô và Diệp Tử Hi.
Mỗi lần đều là cô chủ động, đều là cô quan tâm anh. Nhưng mà người đàn ông kia, số lần mà anh gọi điện thoại cho cô cũng chỉ le que đếm trên đầu ngón tay. Cũng ít ỏi giống như vậy số lần mà anh lên tiếng trước vậy.
“Tôi đang làm việc! Hôm nay có mở mấy cuộc họp.” Tiếng tờ giấy lật qua lật lại sột soạt, cũng như chứng minh là anh ta đang rất bận rộn vậy.
Thật ra thì điều này cũng không khiến cho Nhạc Dương đau lòng như vậy.
Bây giờ, tất cả mọi người đều vì công việc mà dốc sức làm việc.
“Nếu không có việc gì, tôi cúp điện thoại trước!” Người đàn ông bên kia chờ thật lâu vẫn không thấy Nhạc Dương nói câu nào khác, thì anh đã nói như vậy.
“Được, vậy cứ thế đi . . .” Đây là lúc bận rộn nhất trong một ngày, Nhạc Dương cũng hiểu rõ. Nhưng mà mặc dù miệng của cô nói ra như vậy, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ mong đợi cái gì đó. Taoo do leê quíy dđono.
Nhưng cuối cùng chuyện mà cô mong đợi không hề phát sinh.
“Ừ!”
Sau khi người đàn ông kia hừ nhẹ một tiếng, liền quyết đoán đem điện thoại dập máy.
Nghe đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng báo bận, Nhạc Dương nhẹ giọng thở dài . . .
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, đây là đâu vậy!” Lúc chiếc xe Hummer vàng vững vàng dừng lại, Tiếu Bảo Bối liền lên tiếng hỏi.
“Đế Phàm! Không biết chữ sao?” Lúc nói những lời này, Kiều Trác Phàm đã cởi bỏ dây an toàn ở trên người, cánh tay dài của anh liền nhéo lên gò má mũm mĩm của Tiếu Bảo Bối.
Khuôn mặt của cô bị nhéo có hơi đau, nên cô không vui đẩy cánh tay của Kiều Trác Phàm ra. Ngay sau đó, cô lại ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà bên ngoài cửa xe.
Cô đương nhiên biết chữ rồi, đây là tòa nhà Đế Phàm lúc trước cô cũng đã tới. Dđienn damn leie quyýdon.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không hiểu, Kiều Trác Phàm nói muốn đưa cô đi làm. Vì sao lại dẫn cô đi tới chỗ này?
“Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ làm việc ở bên này!” Kiều Trác Phàm nhìn thấy cô nhìn quanh ra bên ngoài, hình như nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
"Cái gì?"
Tiếu Bảo Bối xoay người, vẻ mặt của cô tràn đầy kinh ngạc.
“Quyết định chuyển công tác đi nơi khác đã được đưa xuống. Bây giờ em là người phụ trách đặc biệt đảm nhiệm lần hợp tác này của Đế Phàm và Tiếu Thị, nơi làm việc chính là ở Đế Phàm!” Kiều Trác Phàm đẩy cửa xe ra, rồi thản nhiên đi vào bên trong.
Sau lưng có vài chiếc xe đua đi sát theo phía sau, có vài người mặc âu phục cũng nhanh chóng đi xuống theo sau.
Tiếu Bảo Bối còn nhớ, những người này đều là vệ sĩ của Kiều Trác Phàm.
Nhưng vấn đề là tại sao những người này mỗi ngày đều xuát hiện ở một thời điểm thích đáng?
Chẳng lẽ, những người này đều ở trên xe?
Nếu không, tại sao khi cô và Kiều Trác Phàm xuất phát, thì bất cứ lúc nào bọn họ cũng đuổi kịp được?
Lúc Tiếu Bảo Bối còn chưa hiểu rõ được vấn đề này, thì đã nghe thấy giọng nói của Kiều Trác Phàm: “Còn không mau đuổi theo?”
Thì ra, Kiều Trác Phàm đã đi được một đoạn rồi.
Thấy cô chậm chạp chưa đi tới, cố ý dừng lại đợi cô.
Mà đám vệ sĩ đi theo phía sau anh, vào lúc này cũng dừng lại.
Hình thành một trận thế khá là đồ sộ.
Tiếu Bảo Bối lo lắng mình sẽ ảnh hưởng tới đội ngũ nhân mã như vậy, nên vội vàng nhâc chân đuổi theo . . .