Cho nên, cho dù trong quán cà phê này có ồn ào hơn nữa, thì người khác cũng không thể phát hiện ra được.
Còn nữa, đây là quán cà phê chuyên dụng của Kiều Trác Phàm, cho nên cơ bản là sẽ không có camera gì cả.
Chính bởi vì rõ ràng hai điều trên, cho nên Tiếu Bảo Bối mới có thể đưa Tiếu Huyên tới chỗ này để ‘ngồi một chút’!
Cho dù vừa rồi Tiếu huyên không đề nghị tới chuyện uống cà phê, thì Tiếu Bảo Bối cũng sẽ đưa cô ta tới đây.
Từ sau ngày đó trở đi, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn nghĩ cách để trừng trị Tiếu Huyên. Nhưng mà ngặt vì Kiều Trác Phàm đưa cô tới Đế Phàm, nên cô vẫn luôn không có thời cơ để ra tay. Dien_dan l3_quy1don^.
Mà bây giờ Tiếu Huyên lại tự mình tìm tới cửa, quả thực là không thể tốt hơn.
“A . . .” Tiếu Huyên bây giờ, nói gì cũng không nghe vào được nữa.
Bởi vì hai ly cà phê mà Tiếu Bảo Bối đổ xuống, cô ta cảm giác được mặt của mình nóng như bị phỏng rồi.
Lập tức cô ta rất lo lắng cho dung nhan mỹ lệ của mình, có khi nào bị kẻ điên này hủy diệt rồi không.
"Tiếu Bảo Bối, cái con nhỏ bị điên này! Tại sao em lại có thể đối xử với chị như vậy, tại sao em lại có thể đối xử với chị như vậy . . ."
Tiếu Huyên vừa gầm lên vừa vội vàng tìm khăn giấy để lau mặt của mình.
Sau khi lau xong, cô ta cảm giác được mặt mình rất đau rát.
“Chỉ bằng việc chị đã làm mấy chuyện kia đối với tôi, tôi đối xử với chị như vậy vẫn còn tử tế với chị chán! Nói cho chị biết nha chị Tiếu Huyên, sau này tôi sẽ còn làm những chuyện quá đáng hơn . . .”
Cuối cùng thậm chí Tiếu Bảo Bối còn cầm cái ly Lam Sơn ở trên tay ném vào bên cạnh Tiếu Huyên.
Cái ly đẹp đẽ, trong nháy mắt lại biến thành một đổng mảnh vụn.
Nhân viên phục vụ kia nhìn thấy trong mắt, đau ở trong lòng.
Phải biết rằng, mỗi một cái ly ở trong quán cà phê này, đều là Kiều Trác Phàm đặt làm theo yêu cầu với số lượng hạn chế. Cái ly Lam Sơn vừa rồi của Tiếu Huyên tuy không quý giá như ly của Tiếu Bảo Bối, nhưng mà cũng có giá trị xa xỉ.
Vậy mà Tiếu Bảo Bối không thèm chớp mắt cái nào, đã đập vỡ tan tành mất rồi!
Nếu như ông chủ thấy được, chẳng phải sẽ tức chết hay sao?
Bởi vì bình thường bọn họ chỉ lỡ làm hư một cái cốc nhỏ ở đây thôi, ông chủ cũng sẽ biết mắng người . . .
Mặc dù thời gian gần đây nha đầu này được ông chủ đặc xá cho phép đến đây tùy ý uống cà phê. Nhưng mà lá gan của nha đầu này cũng quá lớn rồi?
Chẳng qua khi Kiều Trác Phàm chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì trán của anh liền cảm thấy lồi lồi đau.
“Em . . . Đừng tới đây!” Dien_dan l3_quy1don^.
Sau khi Tiếu Huyên lau mặt xong, mới phát hiện ra Tiếu Bảo Bối vừa rồi đang đứng ở bên cạnh cười cười, giờ đã cầm lấy mảnh gốm sứ vỡ đi về phía cô ta.
Thành thật mà nói, phản ứng quá khích ngày hôm nay của Tiếu Bảo Bối, là điều mà trước đây Tiếu Huyên chưa từng nhìn thấy.
Đều nói những người trung thực, nếu bị người khác kích thích bộc phát lửa giận mới là đáng sợ nhất.
Mà bây giờ, tất cả những phản ứng của Tiếu Bảo Bối đã chứng minh điều này là đúng.
“Bảo Bối, xin em đừng như vậy mà!” Tiếu Huyên bị sợ quá khóc lên.
Gần đây cô ta sắp bị Kiều Trác Phàm hành cho điên lên rồi, không ngờ được phản ứng của Tiếu Bảo Bối còn đáng sợ hơn.
Lúc này Tiếu Bảo Bối đang cầm mảnh gốm sứ vỡ đi về phía Tiếu Huyên với nụ cười dữ tợn trên gương mặt.
Trong đôi mắt đen vô cùng trong suốt kia, cũng chỉ còn lại sự oán hận nồng đậm. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Còn nữa, mảnh gốm sứ bị vỡ cô cầm trong tay cũng đã cứa vào tay khiến cô bị thương.
Máu tươi không ngừng chảy xuống từ khe hở.
Có một ít còn chảy dọc theo cổ tay của cô rồi nhỏ từng giọt xuống dưới mặt đất . . .
Nhưng mà tất cả điều này dường như Tiếu Bảo Bối không cảm nhận được. Cô chỉ cố chấp đi từng bước một đi về phía Tiếu Huyên . . .
“Không được, xin em đấy!”
Bởi vì quá sợ hãi và lo lắng Tiếu Bảo Bối sẽ làm mình bị thương, nên chân của Tiếu Huyên mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống dưới đất. mà Tiếu Bảo Bối thì vẫn bước từng bước một đi về phía cô ta, Tiếu Huyên chỉ có thể lùi lại phía sau để trốn theo bản năng.
Nhưng đến cuối cùng, cô ta lại bị Tiếu Bảo Bối dồn sát vào chân tường, không còn đường lui nữa.
“Tiếu Huyên, cái này mà cào vào mặt thì sẽ rất đau! Chị nói xem nếu như tôi rạch mấy nhát lên trên mặt chị thì cũng không tệ có đúng không?”
Kiều Trác Phàm nhận được điện thoại, bước nhanh chân đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một màn như vậy - -
Cả người Tiếu Huyên thì dơ bẩn, ngay cả trên mặt cũng có rất nhiều vết cà phê. Đầu tóc thì rối thành một nùi. Có thể nói là so với một Tiếu Huyên lúc nào cũng ăn mặc xinh đẹp quyến rũ trước đây thì chênh lệch rất nhiều.
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối thì đang cầm mảnh sứ vỡ, khoa tay múa chân trước mặt của Tiếu Huyên.
Mỗi một động tác của cô có thể khiến cho Tiếu Huyên sợ hãi run lẩy bẩy.
Rõ ràng là Tiếu Bảo Bối đang chiếm cứ thượng phong. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Kiều Trác Phàm vốn có thể ngồi yên không cần đếm xỉa gì tới chuyện này . . .
Nhận được điện thoại, sở dĩ anh vội vàng chạy tới đây như vậy còn không phải bởi vì anh lo sợ Tiếu Bảo Bối của anh sẽ bị bắt nạt hay sao?
Chạy tới đây rồi, lúc nhìn thấy Tiếu Bảo Bối không những không bị bắt nạt mà còn cầm lấy mảnh sứ vỡ diễu võ dương oai, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà vừa nhìn thấy tay của Tiếu Bảo Bối đang không ngừng chảy máu nhỏ giọt xuống dưới đất, thì đôi mắt sắc bén của anh lại trở nên thâm trầm.
Một giây kia, anh sải bước nhào tới, một tay khống chế cầm lấy mảnh sứ vỡ trong tay của Tiếu Bảo Bối, một tay kia kéo eo nhỏ của cô vào trong lòng mình.
“Cục cưng, đừng như vậy . . .”
Không phải là Kiều Trác Phàm không muốn xem bộ dạng nhếch nhác của Tiếu Huyên, mà anh không nỡ nhìn người trong lòng của anh như vậy.
Nhìn tay cô chảy máu như vậy, anh còn tâm tư nào mà đứng ngoài cuộc được nữa?
Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nhưng mà người phụ nữ ở trong lòng anh lại không cảm nhận được một chút ân cần nào của anh mà giống như một con thú bị vây hãm lại. Tức giận giãy giụa khóc rống lên ở trong lòng anh.
“Kiều Trác Phàm, là chị ta đã dẫn em tới bữa tiệc kia. Chính là chị ta . . .” Mặc kệ cho Kiều Trác Phàm giữ chặt cô như thế nào đi nữa, cô vẫn muốn liều mạng xông về phía Tiếu Huyên.
Sức lực kia, cũng có chút ngoài dự liệu của Kiều Trác Phàm.
“Kiều Trác Phàm, nếu như không phải chị ta chuốc cho em uống rượu say rồi bỏ em lại chỗ đó, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy! Em không có phản bội anh, em cũng không muốn phản bội anh . . .”
Cô vừa khóc vừa làm ầm lên.
Nhưng mà giọng nói tan nát kia, khiến cho anh rất đau lòng.
“Kiều Trác Phàm, em hận chết chị ta, em hận chết chị ta! Là chị ta đã phá hủy cả đời em, em muốn chị ta phải chết . . .” Sáng nay lúc ra khỏi nhà, anh đã cột tóc đuôi ngựa giúp cô, lúc này bị lỏng ra. Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, không khác gì một kẻ điên.
Nhưng Kiều Trác Phàm lại che chở cô ở trong lòng.
“Cục cưng, em đừng làm như vậy sẽ khiến bản thân bị thương!”
Anh muốn lấy đi mảnh vỡ từ trong lòng bàn tay của cô, nhưng mà lại lo sợ cảm xúc của cô bị kích động mà khiến cho miệng vết thương càng sâu hơn hoặc là tạo thành vết thương mới. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối nhất định không chịu buông ta, lại bởi vì cô gào khóc lên nên trên mu bàn tay của Kiều Trác Phàm cũng bị rạch mấy đường.
Nhưng mà lúc này anh cũng chẳng quan tâm.
Anh chỉ cố chấp ôm cô gái nhỏ bé này vào trong lòn thật chặt, cố gắng hết hết để cho cô không làm chính bản thân bị thương, “Cục cưng, tỉnh táo lại. Anh xin em . . .”
Tiếu Huyên ở bên cạnh nhìn thấy hai người ôm nhau thành một cục, thì vội vàng nhân cơ hội này lao ra khỏi quán cà phê.
@Lục tiểu thanh: truyện được chuyển qua đề cử hiện đại sủng rồi nên bạn mới ko thấy đó. Lần sau cứ vào đề cử hiện đại sủng.