Khi nói hai câu trước, Đàm Tam chỉ hai mắt trái phải của mình, nhưng đến mắt C cuối cùng, anh còn chưa kịp chỉ vào mông mình thì đã bị "lão ca" của mình đánh cho một trận rồi.
"A...Mẹ, anh cả đánh con!" Đàm Tam vẫn giống như trước đây, có chuyện gì thì liền vội vàng cáo trạng với Cố Niệm Hề.
Kết quả, vốn bởi vì nhiều người như vậy cùng nhau đến, Cố Niệm Hề vốn vẫn luôn bận rộn trong bếp lại không thể không bỏ việc trên tay xuống, chạy tới chỗ hai thằng nhóc thối đang ồn ào trong sân.
"Lại làm sao vậy?"
"Mẹ, con bị đánh rồi!" Đàm Tam cực kỳ oan ức trốn sau lưng Cố Niệm Hề.
Cặp mắt to sáng ngời có thần giống hệt Cố Niệm Hề kia, giờ hiện lên ánh mắt đó miễn bàn có bao nhiêu đáng thương rồi.
Chỉ vừa nhìn, bạn tuyệt đối sẽ cho rằng anh ta thật sự bị oan ức gì đó.
Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho thằng nhóc thối này luôn luôn có được che chở của Cố Niệm Hề.
"Được rồi, Bảo Bảo con không cần so đo với em trai như vậy!" Cố Niệm Hề nhìn gương mặt đã hóp lại thành như vậy của Đàm Duật, cũng không đành lòng tức giận với anh.
Lúc này, bà chỉ nghĩ đến nên khuyên thằng nhóc thối này trước ăn một chút gì đó, chờ một lúc lại để anh hối lỗi với tiểu Công Chúa nhà người ta.
"Mẹ, mẹ không thương con rồi!" Đàm Tam ỷ vào bản thân còn đang học đại học, thật sự giống như một đứa bé, vẻ mặt oan ức ôm lấy cánh tay Cố Niệm Hề.
Nhưng cái đức hạnh này nếu là khi còn nhỏ tuổi òn làm cho người khác cảm thấy có chút đáng yêu. Nhưng Đàm Tam di truyền dáng người cao lớn từ Đàm thiếu nhà bọn họ, giờ cũng đã một mét tám mấy rồi. Một người to con như vậy ôm cánh tay Cố Niệm Hề giả vờ đáng thương, thật sự khiến người khác đau đầu mà!
"Vậy em trái lại nói một chút tại sao lại đáng bị đánh như vậy đi!" Đàm Duật hiển nhiên là một trong những người rất muốn đánh Đàm Tam một cái.
Xem dáng vẻ người này hiện giờ dính lấy Cố Niệm Hế, anh