Nhưng mà Kiều Trác Phàm tuyệt đối không thể ngờ được, anh chỉ yêu cầu thấp như vậy, mà Tiếu Bảo Bối thì ngay cả lý do cũng không thèm nói nữa.
“Kiều Trác Phàm, tay đau!” Tiếu Bảo Bối muốn kéo cánh tay của mình về, nhưng mà Kiều Trác Phàm lại nắm chặt, nên vừa lôi kéo một chút, tay của Tiếu Bảo Bối liền xuất hiện một vệt đỏ.
Nếu như là trước kia, người nào dám trêu chọc cho anh phát hỏa như vậy, Kiều Trác Phàm nhất định sẽ khiến cho người đó không chết thì cũng bị thương. Nhưng mà đối với Tiếu Bảo Bối, anh lại không làm được như vậy . . .
“Kiều Trác Phàm, mau buông tay ra! Nếu như anh ghen tị vì em được lên báo, cùng lắm thì anh đi quyên góp mấy chục vạn cho những người nghèo khổ ở vùng núi, khẳng định là anh cũng sẽ được lên báo!” Tiếu Bảo Bối chớp đôi mắt to tròn, nói với vẻ vô tội.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng thoáng hiện lên đường cong tự giễu mà Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhưng lúc này, Tiếu Bảo Bối chú ý tới không phải là nụ cười trên khóe miệng của Kiều Trác Phàm, mà là vẻ tức giận và lo lắng trên gương mặt của Kiều Trác Phàm, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu . . .
Hình như là . . . Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Suy nghĩ kia chợt lóe lên trong đầu, Tiếu Bảo Bối vẫn chưa bắt kịp, thì đã biến mất vô ảnh vô tung.
Theo bản năng cô muốn hỏi Kiều Trác Phàm chuyện như vậy: “Kiều Trác Phàm . . .”
Nào ngờ, cô vừa mở miệng, Kiều Trác Phàm vốn đang nắm chặt cánh tay của cô, đột nhiên buông ra.
“Tiếu Bảo Bối, coi như anh tự mình đa tình!” Kiều Trác Phàm buông tay cô ra không nói, lúc này anh lại bước từng bước một lùi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này anh vẫn còn nhìn Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà trong đôi mắt kia của anh, ảm đạm không chút ánh sáng.
Ngay cả khi ánh mặt trời rực rõ ở bên ngoài chiếu vào, cũng không làm cho sáng lên được.
Mà thấy Kiều Trác Phàm như vậy, trong lòng của Tiếu Bảo Bối đột nhiên trở nên hoảng loạn.
Tiếu Bảo Bối cứ có cảm giác, lúc này nếu như cô không kéo Kiều Trác Phàm lại, thì có khả năng sau này bọn họ gần trong gang tấc nhưng mà trong lòng lại xa cách một trời một vực. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
“Kiều Trác Phàm . . .” Một giây kia, sự bất an đã chiến thắng trong lòng của Tiếu Bảo Bối, cô vội vàng chạy đuổi theo, muốn kéo tay của Kiều Trác Phàm lại.
Nhưng đột nhiên Kiều Trác Phàm xoay người lại, tốc độ rời đi càng nhanh hơn.
Vào lúc Tiếu Bảo Bối sắp đuổi kịp, thì cửa phòng ngủ chợt đóng ‘rầm’ lại một cái . . .
Tiếu Bảo Bối vội vàng đẩy cửa ra, chạy xuống lầu dưới.
Nhưng mà lúc cô chạy xuống dưới, cô mới phát hiện Kiều Trác Phàm đã chui vào trong chiếc xe Hummer màu vàng và chạy đi . . .
“Kiều Trác Phàm, anh làm sao vậy?” Nhìn chiếc xe Hummer màu vàng biến mất ở góc đường, Tiếu Bảo Bối khẽ lẩm bẩm: “Hơn nữa vì sao trong lòng em đau như vậy . . .”
“Bảo Bối, con và Kiều làm sao vậy?” Lúc Thẩm Niệm Cẩm nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy ra.
Nhưng đợi tới lúc bà ra tới bên ngoài, thì xe của Kiều Trác Phàm đã rời đi, chỉ còn Tiếu Bảo Bối đứng ở trước cửa, đang ôm ngực không biết suy nghĩ điều gì. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
". . ." Tiếu Bảo Bối không trả lời Thẩm Niệm Cẩm về vấn đề này.
Bởi vì, cô cũng không biết đến cùng thì cô và Kiều Trác Phàm bị làm sao nữa.
"Cãi nhau?" Thẩm Niệm Cẩm tiếp tục hỏi.
Nhưng mà mặc kệ bà nói gì đi nữa, Tiếu Bảo Bối đều làm như không nghe thấy vậy, lúc nào cũng cúi gằm đầu xuống, cũng không chịu theo bà đi vào nhà.
"Không có việc gì, không có việc gì! Vợ chồng mà lúc nào chẳng đầu giường cãi nhau, cuối giường lại làm hòa. Đợi lát nữa dì sẽ gọi điện thoại cho Kiều, kêu thằng bé về nhà!" Thẩm Niệm Cẩm vừa khuyên vừa dùng sức kéo Tiếu Bảo Bối vào bên trong phòng.
Ngày hôm nay Tiếu Bảo Bối nghỉ bệnh, mặc dù là bệnh giả, nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm không biết. Cho nên việc bà làm lúc này, chỉ là làm hết trách nhiệm của một trưởng bối.
Nhưng chờ sau khi Thẩm Niệm Cẩm đưa Tiếu Bảo Bối vào trong phòng xong, bà mới phát hiện bà chỉ có thể đưa thân thể của Tiếu Bảo Bối vào trong này, nhưng hồn phách của cô đã rời theo Kiều Trác Phàm rồi.
Nếu không thì vì sao Tiếu Bảo Bối lại không hề nói một câu nào như vậy chứ?
- - Đường phân cách - - SSdienng dànlew quy9on. - -
“Uống cái này đi! Hôm nay em đã hầm canh xương này cả ngày, rất tốt đối với vết thương của anh đấy!” Tại một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện thành phố, Tiếu Huyên mở bình giữ nhiệt mà mình mang tới, đổ nước canh màu trắng đục mà mình đã hầm ra một cái chén nhỏ.
Nước canh kia, vừa nhìn đã biết là rất đậm đặc.
Vừa mới đổ ra, mùi thơm đã lan tỏa ra cả căn phòng. Chỉ cần ngửi thôi, đã khiến cho người ta muốn ăn rồi.
Trước khi lãnh giấy đăng ký kết hôn với Quý Xuyên, thì mười ngón tay của Tiếu Huyên không hề dính chút nước xuân. Nhưng sau khi gả cho Quý Xuyên, tài nấu ăn của cô ta lại tiến bộ vượt bậc. Điều này là do trong khoảng thời gian này cô ta muốn nịnh nọt Quý Xuyên, cho nên đã tham gia một lớp chuyên dạy nấu ăn. Bởi vì cô ta đã thấy trên ti vi có nói một câu như vậy: Nếu muốn bắt được trái tim của một người đàn ông, thì trước tiên phải bắt lấy dạ dày của anh ta trước!
Vì muốn nắm được trái tim của Quý Xuyên, Tiếu Huyên đã cố gắng học nấu ăn.
Nhưng mà Tiếu Huyên lại không hề biết rằng, có thể vì khẩu vị mà bắt được trái tim, chỉ có một số ít đàn ông thôi.
Sau khi đưa nước canh tới trước mặt của Quý Xuyên, thấy anh ta chậm chạp không chịu nhận lấy, Tiếu Huyên lại tự mình múc một muỗng canh đưa tới trước miệng của Quý Xuyên: “Loại canh này phải uống nóng mới tốt!”
Không biết có phải vì thời gian gần đây không được nghỉ ngơi tốt hay không, hay là bởi vì miệng vết thương vẫn còn đau nên không ngủ được, Tiếu Huyên cảm thấy hai ngày nay quầng thâm trên mắt của Quý Xuyên càng lúc càng to ra, ngay cả người cũng gầy rọp đi. SSdienng dànlew quy9on.
Hôm nay lúc bắt đầu hầm canh, cô ta liền quyết định muốn chăm sóc cho anh ta thật tốt, để cho anh ta mau chóng khôi phục lại . . .
Nhưng mà Tiếu Huyên không thể ngờ được, lòng tốt của mình không được Quý Xuyên công nhận thì cũng thôi đi, người đàn ông kia lại còn trực tiếp đổ đi muỗng canh mà cô ta đút tới miệng của anh ta.
Nhiệt độ của nước canh rất cao, một ít thì đổ xuống giường bệnh của anh ta, một ít thì đổ lên trên mu bàn tay của Tiếu Huyên.
Cho nên mu bàn tay của Tiếu Huyên nhanh chóng đỏ lên.
“Á . . .” Diễng đáng ele quiý don.
Kết quả này cũng khiến cho Quý Xuyên có chút bất ngờ .
Nhìn nước canh đổ lên trên mu bàn tay của Tiếu Huyên, trong mắt của anh ta cũng thoáng hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng mà cuối cùng, tất cả tâm tình này nhanh chóng tan biến. Chỉ còn sót lại sự lạnh lùng của anh ta.
“Tôi đã nói với cô là tôi không muốn uống những thứ này, cũng không muốn gặp cô, vì sao cô còn đưa tới chứ?”
Anh ta nhanh chóng rời mắt khỏi mu bàn tay của Tiếu Huyên, rồi lạnh lùng nói một câu như vậy.
Lời này khiến cho Tiếu Huyên đặt cái chén ở trong tay xuống, hai tay nắm chặt lại thành quyền.
Chỉ có như vậy thì cô ta mới cố gắng giữ cho mình tỉnh táo được.
"Quý Xuyên . . ."
Một giây này, Tiếu Huyên thực sự muốn nhớ lại khoảng thời gian mà cô ta chưa từng gặp gỡ Quý Xuyên.
Khi đó cô rất tự tin độc lập, không ỷ lại vào bất cứ kẻ nào, càng không vì bất cứ người nào mà dễ dàng buồn bã đau lòng.
Nhưng mà kể từ khi gặp Quý Xuyên, cùng anh ta phát triển tình yêu từ lúc che giấu tới khi công khai, rồi tới khi kết hôn . . .
Đột nhiên quay đầu lại, Tiếu Huyên mới phát hiện ra mình thay đổi rất nhiều.
Nhất là sau khi kết hôn, ngay cả những nguyên tắc, chuẩn mực mà trước kia cô kiên trì nhất cũng biến mất không thấy, chỉ vì muốn nắm bắt được người đàn ông này. Diễng đáng ele quiý don.
Có thể nói phần tình cảm này của cô, Quý Xuyên hoàn toàn không để vào trong mắt. Chỉ sợ rằng bây giờ có thể đi vào mắt của anh ta chỉ có Tiếu Bảo Bối?
Anh ta làm như vậy đơn giản là vì không muốn cử hành hôn lễ với cô, thậm chí muốn làm cho cô đánh mất niềm tin vào cuộc hôn nhân này, chủ động ly hôn, để trả lại cho anh ta một cuộc sống độc thân, bởi vì như vậy thì anh ta có thể quay trở lại theo đuổi Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà Tiếu Huyên cô sẽ thực sự buông tha cho mối quan hệ này sao?