Phản ứng này khiến cho Diệp Tử Hi có chút bất mãn mà nhíu mi lại.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì! Chỉ là không thích anh nói Tiếu Bảo Bối như vậy!” Diệp Tử Hi khinh thường Tiếu Bảo Bối, cũng không phải gần đây mới bắt đầu. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Tử Hi dùng ánh mắt người khác không bằng anh ta để đối xử với thế giới này, Nhạc Dương lại cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh cũng chỉ nói sự thật thôi!” Nói thật ra, cho tới bây giờ Diệp Tử Hi thấy Tiếu Bảo Bối không có điểm gì tốt cả.
Thông minh cũng không thông minh, chỉ có đôi mắt là đẹp một chút thôi. Mà dáng người khẳng định cũng không xinh đẹp bằng những cô người mẫu mà Diệp Tử Hi đã từng tiếp xúc qua.
Bất kể là điểm nào, Diệp Tử Hi cũng không thấy Tiếu Bảo Bối có gì tốt cả. Cho nên anh ta cũng hết sức buồn bực, Tiếu Bảo Bối như vậy đến cùng là có cái gì tốt! Mà khiến cho người nào đó nhớ mãi không quên cho tới tận bây giờ. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà Diệp Tử Hi đã tiếp xúc nhiều người, cũng nhanh chóng nhìn ra là Nhạc Dương không vui. Vội vàng đổi lời, anh ta nói tiếp: “Được rồi, anh không nói cô ấy nữa là được chứ gì! Nhưng mà người đàn ông kia của cô ấy, cũng may mắn mới có người thích anh ta. Chờ tới khi người ta nhìn rõ anh ta rồi, đại khái là sẽ nhanh chóng đá anh ta thôi! Em không cần lo lắng quá mức...”
Những lời này của Diệp Tử Hi, chính là đang an ủi Nhạc Dương.
Nhưng mà Nhạc Dương không ngốc.
Từ ‘nhìn rõ’ trong lời nói của Diệp Tử Hi, chẳng qua là nói những người kia mắt mù mới thích Kiều Trác Phàm, tới khi biết được anh là một người không có tiền thì sẽ tự động giữ một khoảng cách với anh.
Theo ý của Diệp Tử Hi, mọi người trên thế giới này, ai thích ai, ai theo đuổi ai, tất cả đều có liên quan tới tiền. Mà người ở trong thế giới của anh ta, cũng chỉ phân ra làm hai loại: Người có tiền hoặc là người không có tiền.
Người có tiền có thể ỷ sủng mà kiêu, người không có tiền thì nên bị người khác đạp dưới lòng bàn chân cả đời?
Nhưng mà Diệp Tử Hi đã bỏ qua một tin tức quan trọng, người đàn ông kia của Tiếu Bảo Bối có loại thẻ phát hành hạn chế với hạn mức không giới hạn, mà Diệp Tử Hi luôn tự cho mình là đúng lại là người không có được cái thẻ kia. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Người đàn ông như vậy, sao lại là người bình thường?
Cũng không biết vì sao, mà giờ phút này đột nhiên Nhạc Dương có chút mong đợi cảnh tượng khi Diệp Tử Hi biết được thân phận thật sự của người đàn ông của Tiếu Bảo Bối...
“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Diệp Tử Hi nhận ra là nãy giờ Nhạc Dương không hề nói gì, xoay người nhìn về phía cô.
“Không có gì!” Không phải là Nhạc Dương không muốn nói cho Diệp Tử Hi biết cái gì đó, mà là bây giờ cô cũng không biết rõ ràng thân phận của người đàn ông kia. Chi bằng đợi tới khi cô biết rõ thì lại nói cho Diệp Tử Hi biết.
“Không có gì thì chúng ta đi ăn cơm trước đi, anh đói sắp chết rồi!” Diệp Tử Hi oán trách.
“Được, chúng ta đi ra ngoài thôi!” Nhạc Dương nhìn bộ dạng cố làm ra vẻ kia, cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng mà cô vẫn thỏa hiệp vô điều kiện. Mà tất cả những điều này là bởi vì cô thích người đàn ông này.
Thực ra thì Nhạc Dương thỏa hiệp vô điều kiện, còn Diệp Tử Hi thì ỷ sủng mà kiêu, tất cả đều vô hình chung thay đổi điều gì đó. Chẳng qua là hai người bọn họ không phát hiện ra mà thôi...
- - Đường phân cách - - Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Ở bên kia Nhạc Dương và Diệp Tử Hi sau khi cúp điện thoại thì kích động đi ra ngoài ăn cơm, còn ở bên này sau khi cất điện thoại đi Tiếu Bảo Bối định quay trở lại phòng bệnh của Kiều Trác Phàm.
Vừa rồi cô nhân lúc Kiều Trì đưa Kiều Trác Phàm đi kiểm tra thân thể đã tranh thủ đi ra ngoài gọi điện thoại, hơn nữa Tiếu Bảo Bối cảm thấy cuộc điện thoại này của mình không nên để cho Kiều Trác Phàm nghe được.
Mặc dù không nhận được giải pháp nào cụ thể sau khi gọi điện thoại cho Nhạc Dương. Nhưng mà qua đó Tiếu Bảo Bối cũng có thể tổng kết được một điều: Đánh không lại thì bỏ chạy!
Sau khi cất điện thoại xong, Tiếu Bảo Bối sờ sờ bụng.
Buổi chiều bị Kiều Trác Phàm trừng trị ở trên giường cả một buổi chiều, bây giờ thật sự có chút đói. Cô còn nhớ Thẩm Niệm Cẩm mang cho cô rất nhiều túi đồ ăn vặt, đặt ở ngay bên cạnh máy tính của Kiều Trác Phàm. Nghĩ tới đây Tiếu Bảo Bối kích động đi về phía phòng bệnh của Kiều Trác Phàm, suy nghĩ xem nên ăn khoai tây chiên vị thịt nướng trước hay là ăn bánh vị bơ đường trước thì tốt!
Bộ dạng tươi cười khi tưởng tượng tới mấy món đồ ăn vặt tuyệt hảo kia của Tiếu Bảo Bối chỉ duy trì không tới vài giây thì biến mất. Bởi vì ở trước cửa phòng bệnh của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lại nhìn thấy vị khách không mời mà đến kia.
“Nói là con tới đưa trái cây cho anh ấy là được rồi! Mẹ, con biết rồi!” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Phạm Manh Manh đang gọi điện thoại, mà bên cạnh vị trí mà cô ta đang đứng chính là một giỏ trái cây rất lớn. Xem ra, có lẽ là cô ta cầm tới.
Giỏ trái cây này được đóng gói rất đẹp, trái cây ở bên trong quả nào cũng to tròn căng mọng. Vừa nhìn liền biết giỏ trái cây này giá không hề rẻ.
Một giỏ trái cây như vậy xuất hiện ở trong phòng bệnh của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối nhất định sẽ lấy ra mấy quả tươi ngon để nếm thử.
Cũng không biết vì sao, nhìn thấy giỏ trái cây mà Phạm Manh Manh đưa tới, Tiếu Bảo Bối lại không hề có ý định muốn ăn một chút nào. Và cảm giác đói bụng mới vừa rồi, cũng biến mất không còn chút gì.
Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối chỉ muốn cầm giỏ trái cây kia ném vào thùng rác.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Tiếu Bảo Bối quá mức sắc bén, nên Phạm Manh Manh rất nhanh đã nhận ra sự tồn tại của cô.
“Mẹ, con biết rồi! Đợi một chút nữa, con sẽ điện thoại lại cho mẹ!” Không đợi mẹ ở bên kia điện thoại trả lời lại, Phạm Manh Manh đã cúp điện thoại trước.
Bởi vì cô ta nhận ra, người này không phải chính là người mà sáng nay ở trong lòng của Kiều Trác Phàm hay sao?
Mà Tiếu Bảo Bối phát hiện ra người phụ nữ này đang nhìn mình, cũng lập tức lên tinh thần.
Đúng như lời của Nhạc Dương đã nói: Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn! Đánh không lại, cùng lắm thì tìm Kiều Trác Phàm tính sổ!
Cái gì?
Bạn hỏi vì sao Tiếu Bảo Bối đánh không lại thì lại tìm Kiều Trác Phàm tính sổ? Mà không phải là tìm người phụ nữ này? die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Bạn cũng không thử nghĩ xem, người phụ nữ này là ai trêu chọc đến?
Không tìm Kiều Trác Phàm, chẳng lẽ bạn muốn nhắm vào Luật hay sao?
Tiếu Bảo Bối nắm chặt quả đấm nhỏ, ngẩng cao cái đầu nhỏ lên, bộ dạng như muốn tiến lên khởi binh vấn tội vậy.
Đương nhiên, đó là cô đang tự nhìn mình như vậy thôi.
Mà Phạm Manh Manh sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối xong, như có điều suy nghĩ, sau đó hỏi: “Cô là họ hàng của Kiều hả! Tôi vừa từ nước ngoài trở về, ở đây cũng không quen biết nhiều lắm, cho nên không nhận ra cô thì mong cô thứ lỗi!”
Lời này khiến cho Tiếu Bảo Bối nheo mắt lại trong nháy mắt.
Người phụ nữ này có phải đang khoe khoang mình ở nước ngoài rất quen thuộc với Kiều Trác Phàm hay không?
“Tôi không phải là họ hàng của anh ấy!” Tiếu Bảo Bối nhéo lòng bàn tay, đối diện với Phạm Manh Manh.
Mà câu nói này khiến cho Phạm Manh Manh nhíu mày.
Thực ra vừa rồi gọi điện cho mẹ, Phạm Manh Manh đã muốn hỏi thử xem là trước đây Kiều Trác Phàm có người thân nào ở đây không. Nên biết, gương mặt này của Tiếu Bảo Bối vẫn có một khoảng cách nhất định với hai từ xinh đẹp. Cho nên Phạm Manh Manh thật sự không cho là Kiều Trác Phàm sẽ coi trọng người phụ nữ như vậy.
Nếu như giữa cô ta và Kiều Trác Phàm có xuất hiện tiểu tam, Phạm Manh Manh thà tin rằng người phụ nữ xinh đẹp mà hôm đó cô ta nhìn thấy ở tầng chót của tòa nhà Đế Phàm kia, chứ không phải là người phụ nữ trước mặt này.
Dù sao thì, thua trước một người phụ nữ xinh đẹp, Phạm Manh Manh cảm thấy còn có thể tha thứ được. Nhưng nến như thua bởi một cô gái cái gì cũng không xuất sắc, thì Phạm Manh Manh cảm thấy bản thâm mình bị sỉ nhục. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Mà vừa rồi cô gọi điện thoại về, mẹ của cô ta cũng phân tích với cô ta như vậy. Thậm chí mẹ của cô ta còn an ủi, người kia có thể là người họ hàng khá thân thiết với Kiều Trác Phàm. Nếu không thì tại sao Kiều Trác Phàm lại thân mật tới mức đút trái cây như vậy?