Nếu như anh có thể khống chế ý cười vui vẻ ở đáy mắt, khiến cho nó không thể hiện rõ ràng ra, thì đoán chừng hiệu quả sẽ càng giống như thật hơn.
"Á . . ." Đột nhiên Tiếu Bảo Bối hét ầm lên.
"Cái gì mà hét như quỷ nhập vào người vậy?" Thành thật mà nói, Kiều Trác Phàm thích những người chững chạc hơn.
Dường như, những vị tổng giám đốc của các công ty xí nghiệp thành công đều như vậy.
Ở công ty của anh, nếu như những người không chững chạc thì đã bị khai trừ rồi.
Những trường hợp cá biệt, thì Kiều Trác Phàm sẽ đặt ở vị trí mà mắt không thấy tâm không phiền.
Trước mặt anh bây giờ chính là kiểu người ngu xuẩn như vậy, lúc nào cũng hành động lỗ mãng!
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Kiều Trác Phàm anh không có cách nào chán ghét cô được . . .
Nhìn thấy cô hét lên như vậy, đôi mắt lại trợn tròn lên, ngay cả anh cũng cảm thấy có chút khẩn trương.
Nhưng mà dưới ánh mắt chuyên tâm của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lại giống như cô dâu nhỏ vậy, hai tay gãi gãi bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, có chút rối rắm hỏi anh: “Kiều Trác Phàm đột nhiên em mới nhớ tới, ngày hôm qua ai đã thay quần áo giúp cho em?”
“Em nói xem còn có thể là ai?” Kiều Trác Phàm không trả lời thẳng, mà đôi môi mỏng khẽ hỏi lại một câu.
Nụ cười xinh đẹp kia còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời ngoài kia.
Thậm chí, Kiều Trác Phàm còn nháy nháy mắt ra ám hiệu đối với Tiếu Bảo Bối.
Một bộ dạng trêu chọc người như vậy, ngay cả đàn ông nhìn thấy thì tim cũng phải đập thình thịch.
Nhưng mà bây giờ Tiếu Bảo Bối còn đang rối rắm ai đã thay quần áo giúp cô, nên trước mắt không có tâm tư về phương diện kia.
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm nháy mắt ra hiệu đối với cô, đột nhiên cô hỏi: “Chẳng lẽ là dì nhỏ?”
Dì nhỏ và cô đều là phụ nữ, để cho bà ấy nhìn thấy thì cũng không có vấn đề gì.
Tiếu Bảo Bối thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy câu trả lời như vậy thì nụ cười trở nên cứng đờ.
“Chẳng lẽ em không phát hiện ra đáp án đã rất rõ ràng rồi hay sao?” Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vẫn còn đang định chui qua khe hở đi ra, anh tiếp tục tránh sang bên cạnh, ngăn cản đường đi của cô.
“Em biết chứ, là dì nhỏ chứ còn ai nữa!”
“Dì nhỏ cái đầu em đó! Là do ông đây đã thay giúp em!”
Anh lại một lần nữa đánh giá cao chỉ số thông minh của cô rồi.
Tại sao lại có thể là dì nhỏ được chứ?
Chỉ cần Kiều Trác Phàm anh ở đây, thì những người khác đừng nghĩ lại gần cô. Lại càng đừng nói nhìn thấy thân thể của cô, cho dù là phụ nữ cũng đều không được!
Lúc này đây, sau khi Kiều Trác Phàm trực tiếp nói cho cô biết đáp án, còn dùng vẻ mặt em hãy mau ‘báo đáp đền ơn’ anh đi, nói cho Tiếu Bảo Bối: “Có thấy anh đã hầu hạ em nhiều như thế nào chưa, em chỉ cởi quần áo ra giúp anh thôi, sẽ bị mẻ tay sứt chân gì à?”
Nhưng mà nếu như Tiếu Bảo Bối nổi tiếng ngu xuẩn có thể giác ngộ được như vậy, đoán chừng Kiều Trác Phàm sẽ phải chờ tới kiếp sau cô làm người một lần nữa thì mới có thể.
Sau khi anh bỏ lại những lời kia, Tiếu Bảo Bối lại gào khóc nói: “Sắc lang! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hèn hạ!”
Tóm lại chỉ cần từ ngữ nào có thể dùng để mắng chửi người thì Tiếu Bảo Bối đều dùng tới.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối bị chọc cho nhảy tới nhảy lui, đột nhiên Kiều đại gia ý thức được, chỉ số thông minh của cô không cao. Phân rõ phải trái đúng sai với cô đúng là không nói rõ ràng được.
Sau đó, liền đưa tay ra ngăn lại, một bộ dạng để cho em chiếm tiện nghi đi anh nói: “Em đã cảm thấy anh thay quần áo giúp cho em là chiếm tiện nghi của em, vậy thì bây giờ em có thể thay quần áo cho anh! Muốn chiếm bao nhiêu tiện nghi anh đều để cho em tùy ý!”
Lúc này, Kiều Trác Phàm ưỡn ngực ra, bộ dạng giống như là rất rộng lượng vậy.
Đột nhiên bị Kiều Trác Phàm nói như vậy, Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu sau đó nói: “Hình như đúng là như vậy . . .”
Đối với câu này, sói đuôi dài Kiều khẽ vẫy vẫy đuôi ở đằng sau, giống như là đang lên mặt kế hoạch tà ác của mình đã thành công.
Nhưng vừa lúc đó, Tiếu Bảo Bối vốn lộ vẻ mặt ngốc nghếch lại nói: “Anh nghĩ rằng em sẽ nói như vậy sao? Em không có đần như vậy đâu!”
Hừ hừ!
Dĩ nhiên là Kiều Trác Phàm muốn phản kích cô.
Nhưng mà cô rất thông minh, nhanh chóng nhận ra ngay!
Nếu như thật sự bị anh lừa gạt cởi quần áo ra giúp anh, vậy thì sẽ mất mặt biết bao nhiêu?
Nhân lúc Kiều Trác Phàm bị một câu nói như vậy của cô làm cho có chút thất thần, Tiếu Bảo Bối vội vàng nhân cơ hội này, liền chui qua khe hở nhỏ bên cạnh anh. Sau đó cô vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ của mình hoảng hốt chạy thục mạng.
Để lại một người đàn ông ở trong phòng tắm vì hành động có chút không tiện là liên tục lẩm bẩm chửi rủa.
“Tiếu Bảo Bối, em là đồ nhóc con không biết xấu hổ. Uổng công anh luôn đối xử tốt với em như vậy, vậy mà vào thời điểm mấu chốt em lại ném anh qua một bên cứ mặc kệ như vậy sao!”
"Tiếu Bảo Bối, chờ anh tắm rửa xong, xem anh sẽ trừng trị em như thế nào!
“. . .” Bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng lẩm bẩm của người đàn ông.
Mà Tiếu Bảo Bối thì nghênh ngang đi tản bộ ở bên ngoài.
Bởi vì cô biết rõ, nếu như Kiều Trác Phàm thực sự muốn trừng trị cô, thì vừa rồi anh sẽ không để cho cô đi ra như vậy . . .
- - Đường phân cách - -
"Huyên Huyên, đây là canh hạt sen mẹ nấu cho con, con mau ăn nhân lúc còn nóng đi!”
“Cái con bé này cũng thật là, ngày hôm qua con về nhà mẹ đã làm biết bao nhiều đồ ăn. Ai ngờ con lại ngủ thiếp đi, thật đáng tiếc . . .”
Dường như Tiếu Vi rất hào hứng và vui vẻ.
Nhất là khi nhìn thấy Tiếu Huyên từ trên lầu đi xuống, bà ta lại lo bận rộn.
“Con ở đó mè nheo cái gì chứ? Những thứ này còn nóng mau ăn đi!”
Sau khi bận rộn một lúc vòng trở lại, thì thấy Tiếu Huyên vẫn không nhúc nhích tí nào, Tiếu Vi lại thúc giục.
“Mẹ, con biết rồi!”
Sau khi chỉnh lại đầu tóc che ở trên má ổn thỏa xong, lúc này Tiếu Huyên mới bưng canh hạt sen lên bắt đầu uống.
Thành thật mà nói, ngày hôm qua lúc về nhà, cô ta cũng dùng phương thức này để lừa gạt mẹ mình.
Cô ta chỉ hy vọng, một chiêu này ngày hôm nay vẫn sẽ phát huy hiệu quả. Sau khi ăn bữa sáng xong, có thể rời đi. Đợi buổi tối thì trở về.
Đương nhiên, ban ngày cô ta cũng không có dự định mang khuôn mặt này tới công ty để gặp Quý Xuyên và đồng nghiệp.
Từ tối hôm qua cô ta đã gọi điện thoại nói cho Quý Xuyên là hai ngày nay mẹ của cô ta không được khỏe, cô ta cần ở lại nhà để chăm sóc bà ta, rồi bảo Quý Xuyên xin nghỉ giúp cô ta.
Trong vấn đề này, Quý Xuyên đồng ý ngay với cô ta, lại không hề đề cập là muốn qua thăm mẹ của cô ta các kiểu khiến cho cô ta lo lắng lộ ra chân tướng sự thật.
Điều này khiến cho Tiếu Huyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát.
Người phụ nữ nào mà không hy vọng mình gả cho một người chồng biết quan tâm mình?
Nhưng mà trước mắt như vậy đối với cô ta mà nói chính là kết quả tốt nhất.
Bởi vì như vậy, tối thiểu cô ta không cần phải lo lắng bản thân mình phải dùng gương mặt này để xuất hiện trước mặt của Quý Xuyên.
Nhưng mà vào lúc Tiếu Huyên uống canh hạt sen thì hình như Tiếu Vi có để ý thấy cái gì đó, chậm rãi đi về phía của cô ta.
“Mẹ à, con no bụng rồi. Con đi làm trước!” Thấy Tiếu Vi sắp đi tới bên cạnh mình, Tiếu Huyên vội vàng bỏ chén xuống, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi về phía cửa chính.