Nhưng ngại vì khí thế áp bức quá khủng bố của Duật Tiểu Gia nên khi anh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà rụt cổ lại.
Do đó, mặc dù Lăng Công Chúa ở trên vai Duật Tiểu Gia kêu la một cách đáng thương cũng không có ai dám tiến lên cứu cô.
"Không thả!"
Anh không nói rốt cuộc muốn mang cô đi đâu mà chỉ nặng nề thốt ra hai chữ như vậy.
Sau đó, anh trực tiếp nhét cô vào trong xe, nhanh chóng ngồi vào chỗ tài xế của mình.
Thấy cô còn định đẩy cửa để bước xuống, anh liền quay sang xé sườn xám của cô.
Bình thường loại sườn xám này đều là tơ lụa tuyển chọn, mặc vào rất thoải mái nhưng cũng dễ dàng bị hư hỏng. Có khi giặt sơ ý một chút cũng sẽ hỏng huống hồ là bị Duật Tiểu Gia kéo như vậy.
"Lạch cạch", nút áo trước ngực cô liền rơi xuống. Váy của cô cũng bởi vì hành động của Duật Tiểu Gia mà trở nên rách rưới.
Lập tức, Lăng Công Chúa sợ ngây người.
Mà lúc này, tầm mắt Duật Tiểu Gia đang nhìn vào nơi đầy đặn trắng trẻo, mê người của cô.
Bị anh nhìn chằm chằm, Lăng Công Chúa vội vàng