Từ tầng cao nhất của Diệp Thị nhìn xuống, cả thành phố xa hoa đông đúc đều thu vào tầm mắt nhưng người đàn ông đứng trước cửa sổ lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này.
Sau lần cãi nhau đó, đã ba ngày rồi anh không gặp Nhạc Dương.
Mấy ngày nay Diệp Tử Hi không ngủ được, cứ có cảm giác trống rỗng. Lúc ngủ say anh luôn có thói quen quay sang ôm vị trí bên cạnh nhưng mỗi lần như vậy đều giật mình tỉnh giấc.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy khiến tinh thần Diệp Tử Hi suy sụp hẳn. Đặc biệt là bây giờ, anh đứng trước cửa sổ nhìn điện thoại không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Sau khi Nhạc Dương nói chia tay, thỉnh thoảng anh lại lấy điện thoại ra xem cô có gọi điện hay gửi tin nhắn nào tới hay không.
Nhưng không có!
Dù anh xác nhận bao nhiêu lần đi nữa thì cô vẫn không gửi anh dù chỉ một tin nhắn, điện thoại lại càng không.
Vì thế, tâm tình Diệp Tử Hi càng khó chịu hơn.
Chẳng lẽ cô chưa thấy những tin tức trên báo chí ư?
Chẳng lẽ cô thật sự muốn trơ mắt nhìn anh và người phụ nữ khác kết hôn sao?
"Diệp Tử Hi, cha em nói tối nay hai chúng ta nhớ đến tham gia buổi tiệc đấy!" Lúc Diệp Tử Hi đang chăm chú nhìn dãy số quen thuộc, do dự có nên gọi hay không thì một người xông vào phòng làm việc của anh.
Người này đi vào tự nhiên như nhà của mình, ngay cả gõ cửa cũng không có. Sau để túi xách lên bàn làm việc liền bước đến bên cạnh Diệp Tử Hi.
Thấy anh đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt cực kỳ rối rắm, cô ta lặng lẽ liếc mắt nhìn tên liên hệ. Nụ cười Mã Viện Viện chợt cứng đờ khi thấy hai chữ "Nhạc Dương" trên màn hình.
Thật không ngờ con bé béo ú đó lại có sức ảnh hưởng đến vậy!
Tin tức bọn họ sắp kết hôn được hai nhà tuyên truyền rất tích cực, mấy ngày nay đều đứng đầu trang báo. Thân là nam chính, Diệp Tử Hi nên vội vàng dựa vào mối quan hệ này để giao lưu, hợp tác làm ăn nhiều hơn nhưng anh lại có thời gian ở đây nhìn số điện thoại của cô gái kia đến ngẩn người!
Thấy vậy, Mã Viện Viện ngẩng đầu, cười lạnh: "Diệp Tử Hi, anh hối hận rồi sao?"