Nhưng mà sau khi về nước, Kiều thiếu nói muốn cùng cô vợ nhỏ của mình bồi dưỡng tình cảm, nên bọn họ mới không ở cùng một chỗ.
Nhưng mà Kiều đại gia vẫn vô cùng hào phóng mua một căn nhà trọ ở bên cạnh, rồi sửa sang lại các phòng giống như là phòng tổng thống vậy.
Có thể nói, bây giờ Kiều thiếu đối xử với mỗi người bọn họ đều rất tốt. Mặc dù trong công việc bọn họ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày thì bọn họ còn thân với nhau hơn cả anh em ruột.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà đám người bọn họ không chút do dự về nước theo anh.
“Kiều thiếu, tôi cảm thấy được sự tồn tại của người này là một sự uy hiếp, hay là chúng ta . . .” Lúc A Vĩ nói đến đây, làm một động tác tay ra dấu cắt cổ với Kiều Trác Phàm!
Ý kia, vô cùng rõ ràng.
Kiều Trác Phàm nhìn động tác này của A Vĩ, ánh mắt ngưng lại.
Kiều Trác Phàm cũng sẽ không tự kỷ đến mức xem hành động theo dõi đến nhà của bọn họ, rồi mỗi ngày lại quanh quẩn bên ngoài nhà của bọn họ của Quý Xuyên là tới để tìm Kiều Trác Phàm anh.
Sở dĩ mỗi ngày Quý Xuyên ân cần lượn lờ trước nhà của bọn họ, mục tiêu đương nhiên là . . .
Diệt trừ Quý Xuyên, đây là chuyện sớm muộn gì Kiều Trác Phàm cũng phải làm.
Nếu như không phải tại anh ta thì Kiều Trác Phàm anh cũng sẽ không bị trễ mất nhiều năm như vậy.
Mối hận Quý Xuyên đã sớm sinh sôi nảy nở ở trong lòng của Kiều Trác Phàm.
Nhưng bây giờ đột nhiên giết Quý Xuyên, ở nước ngoài thì có thể tiến hành được! Nhưng ở trong nước, chuyện này sợ là tương đối khó giải quyết.
“Tạm thời không nên động thủ. Chờ tôi nghiên cứu một chút . . .”
Kiều Trác Phàm còn đang muốn nói cái gì nữa, nhưng mà vừa lúc đó trong phòng bệnh lại truyền tới một tiếng kêu khẽ.
"Kiều Trác Phàm . . ."
Giọng nói mềm mại kia, mang theo chút mê mang vừa mới tỉnh lại, rất giống như tiếng mèo kêu.
Thật ra, giọng nói như vậy có một chút đáng yêu. Nhưng mà đối với A Vĩ mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nhưng mà ai ngờ được, một tiếng kêu khẽ như vậy, lại khiến cho người đàn ông đứng ở bên cạnh A Vĩ bị bấn loạn lên.
Nghe thấy tiếng kêu khẽ này, Kiều thiếu vốn nổi danh bình tĩnh và tỉnh táo, nhưng mà suýt chút nữa thì làm rơi văn kiện ở trong tay.
Kiều Trác Phàm nhấc chân định đi về phía cửa.
Nhưng đi được mấy bước, anh mới nhớ tới là anh đang cầm văn kiện theo, nên lại quay trở lại.
“Cậu đem văn kiện này trở về đi. Còn những chuyện khác thì chờ sau khi tôi trở về lại nói tiếp!”
Sau khi đưa văn kiện cho A Vĩ, không đợi A Vĩ trả lời, người đàn ông này lại xoay người một lần nữa, vội vàng đẩy cánh cửa kia ra, sao đó vội vàng đi lại chỗ cô nhóc vừa mới ngồi dậy kia.
“Thức dậy làm gì?” Giọng nói kia, quả thực là dịu dàng giống như là không phải từ trong miệng của Kiều Trác Phàm nói ra vậy.
A Vĩ ở bên ngoài nghe thấy cũng phải sững sờ.
Bọn họ là anh em vào sinh ra tử cùng với Kiều Trác Phàm nhiều năm như vậy, đã có người nào được nghe thấy giọng điệu dịu dàng như vậy của Kiều Trác Phàm đâu.
Nhưng mà nghĩ tới Kiều Trác Phàm dùng đôi mắt tràn đầy thâm tình đối với Tiếu Bảo Bối để nói chuyện với A Vĩ, thì cả người A Vĩ nổi da gà hết lên.
Quên đi, muốn Kiều thiếu dùng thái độ của anh đối xử với Tiếu Bảo Bối để đối xử với bọn họ. Thì đúng là anh ta cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
“Kiều Trác Phàm, em không tìm thấy anh đâu . . .” Ánh mắt của Tiếu Bảo Bối còn mờ mịt buồn ngủ. Bày tay nhỏ bé đưa lên dụi mắt, vừa dụi vừa nói.
Nhìn cô gái vừa ngồi dậy khỏi giường, mái tóc còn lộn xộn che ở trước mặt, bộ đồ ngủ rộng thùng thình bởi vì vừa nằm ngủ nên cũng bị xộc xệch, lệch sang một bên vai, lộ ra đầu vai nhỏ bé, đôi mắt của Kiều Trác Phàm lại một lần nữa dịu dàng hơn.
“Không phải anh đã tới rồi hay sao? Nào, lại ngủ thêm một chút nữa đi!” Anh bước lên một bước, ôm cô nhóc đang mơ màng buồn ngủ vào trong lòng của mình, ánh mắt dịu dàng giống như có thể chảy thành một dòng nước.
“Anh ngủ cùng em . . .” Tiếu Bảo Bối cuộn vào trong lòng anh, cọ cọ bên này, gãi gãi bên kia, một lúc lâu sau mới nói một câu như vậy.
Mà câu nói kia khiến cho ánh mắt của người đàn ông đang ôm cô càng tỏa ra tia dịu dàng.
Nhìn cô rúc vào trong lòng anh, giống như con mèo nhỏ làm nũng, Kiều Trác Phàm làm việc nghĩa không chùn bước nói: “Được . . .”
Cuối cùng, Kiều Trác Phàm đặt cô nhóc đang cọ cọ vào bụng mình đặt lên trên giường.
Nhưng mà cô nhóc này vừa rời khỏi anh, thì miệng lại lẩm bẩm bày tỏ sự bất mãn của mình.
Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tới ngay đây!” Ngay sau đó anh vội vàng nhấc chăn lên chui vào trong làm ổ, cánh tay dài nhấc đầu cô lên ôm lấy đầu vai của cô.
Mà người phụ nữ sau khi nhận được cái ôm của anh, tự giác đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên thắt lưng của anh. Sau đó cô bắt đầu vui vẻ ngáy o o.
Nhìn cô ngủ say rồi, Kiều Trác Phàm bất đắc dĩ lộ ra nụ cười cưng chiều.
Nhẹ xoa cái đầu nhỏ của cô mấy cái, sau đó người đàn ông mới chú ý tới A Vĩ vừa rồi tới vẫn đứng ở cửa chưa đi, đưa tay ý bảo anh ta nhanh rời đi, đỡ phải quấy rầy người phụ nữ của anh nghỉ ngơi. . .
Nhìn một màn này, lần đầu tiên A Vĩ hiểu được một câu nói thịnh hành trên internet với hàm nghĩa: ‘Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Ai đụng vào quần áo, thì chặt tay chân người đó!’
Nhưng ngại vì lực sát thương trong ánh mắt của Kiều Trác Phàm quá lớn, A Vĩ chỉ có thể buồn bực đóng cửa lại.
- - Đường phân cách - -
Bên ngoài phòng khám tồi tàn kia, Tiếu Huyên đang cùng Tiếu Vi đi tới.
Đây là lần thứ hai tới phòng khám nhỏ này.
Tiếu Huyên vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến phòng khám này, lông mày của cô nhíu lại thành một đường.
Bởi vì bên ngoài phòng khám không hề có biển hiệu gì cả. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Vị trí bên ngoài kém, ngay cả điều kiện xung quanh cũng khắc nghiệt.
Thử nhìn một chút mà xem xung quanh phòng khám không có lấy một trạm xe bus nào. Điều này còn chưa tính, phòng khám thì nằm sâu trong hẻm, xe cũng không đi vào tới nơi.
Dừng xe bên ngoài đường lớn, Tiếu Huyên dưới sự chỉ đường của Tiếu Vi phải đi một đoạn đường xa nữa mới tới nơi.
Mà điều khiến cho Tiếu Huyên sợ hãi chính là bên ngoài phòng khám bệnh còn có một đống rác.
Ruồi, bọ, gián, chuột trên cơ bản sẽ là khách quen của con đường nhỏ này.
Lần đầu tiên tới đây, Tiếu Huyên đã bị con chuột trong đống rác này dọa cho sợ gần chết.
Một lần như vậy, thiếu chút nữa cô đã kéo mẹ mình quay trở về.
Cô cảm thấy, chỗ này quả thật là rất đáng sợ.
Chỗ bẩn thỉu dơ dáy như vậy, thật sự có thể trị được vết thương trên mặt của mình sao?
Nhưng mà mẹ cô lại thật sự kéo cô đi vào.
Chỉ dùng thuốc hai ngày, mà vết sưng đỏ trên mặt của Tiếu Huyên đã không còn.
Ngay cả vết rộp mọng nước lúc đầu cũng trở nên đỡ hơn giống như một kỳ tích.
Bây giờ nếu như không nhìn kỹ, thì sẽ cho rằng một bên gò má của cô chỉ là bị muỗi đốt mà thôi.
Bởi vì như vậy nên Tiếu Huyên cũng bắt đầu tin tưởng y thuật của người này. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Lần nữa đi vào cái hẻm nhỏ này, Tiếu Huyên đã thay đổi đã kiên định hơn nhiều.
“Mẹ, ngài nói người này y thuật cao siêu như vậy, vì sao lại không tìm một chỗ tốt hơn để phát triển chứ? Nếu như vậy thì việc làm ăn của ông ấy sẽ rất tốt!”
Tiếu Huyên không nhịn được mà cảm thán.
Nếu như không phải là một nơi dơ dáy bẩn thỉu dọa cho bệnh nhân sợ, thì chỗ này khẳng định là sẽ rất đông khách.
“Cái con bé này con thì biết cái gì? Nhớ là sau khi vào trong đó đừng ăn nói lung tung! Chúng ta chỉ tập trung lo trị bệnh, rồi lập tức rời đi hiểu không?”