Anh chỉ nhìn chằm chằm Mã Viện Viện không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Diệp Tử Hi, nếu như hối hận, em nghĩ em cũng có thể thành toàn cho anh!" Không có được đáp án phủ định của Diệp Tử Hi, Mã Viện Viện nháy mắt liền nổi giận. Gương mặt bởi vì tức giận mà vặn vẹo.
Cô ta ở nhà họ Mã chính là trời.
Dù cho cô ta muốn cái gì, cha mẹ đều cho cô. Người hầu trong nhà lại càng chiều lòng cô ta, không dám tùy tiện làm trái ý kiến của cô ta chút nào.
Nhưng lúc này, Mã Viện Viện phát hiện nhân duyên của mình với đàn ông thật sự không tốt chút nào.
Cô ta đã ăn mệt ở chỗ Kiều Trác Phàm bên kia, giờ chẳng lẽ đứng trước mắt Diệp Tử Hi cũng phải oan ức bản thân sao?
Nhưng sau câu nói đó, cô ta lại phát hiện Diệp Tử Hi cũng chẳng để ý đến ý tứ của bản thân, liền nói tiếp: "Diệp Tử Hi anh cũng đừng nên quên, Diệp gia mấy người hiện giờ sống hay chết đều nằm trong tay người nhà em! Một câu của em liền có thể khiến cha em nhẹ nhàng rút tiền lại!"
Lời này xong, Diệp Tử Hi rốt cuộc cũng có phản ứng.
"Anh không có việc gì, chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi!" Khi Diệp Tử Hi nói lời này cũng đang xoa trán mình.
Gần đây anh luôn vì mơ thấy Nhạc Dương mà không ngủ được, khi đang làm việc còn thường xuyên xảy ra sai sót.
Đến cả Diệp Tử Hi cũng không biết, bản thân hiện giờ rốt cuộc là bị làm sao nữa.
"Có chút mệt thì liền nghỉ ngơi đi. Đừng quên, tháng sau chính là hôn lễ của chúng ta đấy! Đến lúc đó sẽ có cả đống việc cần bận rộn, anh cũng đừng suy sụp lúc này..."
Mã Viện Viện nói xong lời này, bên môi liền cong lên nụ cười đầy ẩn ý.
Thực ra, là ai đều thấy rõ đáp án khi nãy của Diệp Tử Hi quá gượng ép.
Tuy Mã Viện Viện không có Thất xảo linh lung tâm (*) như Tiếu Huyên nhưng dù gì cô cũng xuất thân từ đại thế gia (thế gia vọng tộc). Anh ta như vậy, sao có thể không nhìn ra người nào đó chỉ đang lấy lệ với cô ta chứ?
(*) Thất xảo linh lung tâm: trái tim có bảy động, ý nói người có khả năng hiểu rõ tâm tư, nhìn thấy suy nghĩ của người khác.
Nhưng Diệp Tử Hi vẫn chẳng có phản ứng lại bao nhiêu.
Dù cho ý tứ châm chọc của cô ta rõ ràng như vậy, tầm mắt của anh ta cũng chỉ dừng lại chốc lát trên người cô ta thôi.
Sau đó tầm mắt của anh liền rơi xuống bầu trời xanh xa xôi kia...
"Anh biết rồi! Em về trước đi, đợi buổi tối anh qua đón em!"
Tầm mắt của anh vẫn luôn lơ đãng như cũ.
Giống như có thể xuyên qua mảnh trời xanh kia nhìn thấy được khung cảnh hạnh phúc một ngày nào đó...
"..."
Cuối cùng Mã Viện Viện cũng rời đi.
Bởi vì cô không thể chịu đựng được phải trơ mắt nhìn người đàn ông sắp trở thành chồng của mình đi hoài niệm người con gái khác...
Chẳng qua, khi Mã Viện Viện vừa rời khỏi văn phòng của Diệp Tử Hi, vốn tâm trạng âm u nháy mắt hóa thành hư không.
Bởi vì cô nghĩ tới một người - - Kiều Trác Phàm!
Nói thật, từ ngày đó sau khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm, trong lòng Mã Viện Viện luôn nhớ đến anh.
Tuy cách người đàn ông này đối xử với phụ nữ có chút cộc cằn, nhìn dáng vẻ anh sủng Tiếu Bảo Bối khiến cô cảm thấy thưởng thức của anh với phụ nữ có chút thấp nhưng toàn bộ lại không thể ngăn được sức hút cá nhân anh.
Mà Mã Viện Viện có một đặc điểm, đó chính là càng là thứ cô ta không chiếm được thì lại càng muốn nó.
Từ ngày đó khi bị A Vĩ ném ra ngoài, Mã Viện Viện vẫn luôn mong ngóng được gặp lại Kiều Trác Phàm.
Nhưng truyền thống của phụ nữ nước Z vẫn có chút trói buộc cô ta, nhất là sau khi đã định chuyện kết hôn với nhà họ Diệp. Lại nói nếu chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó trên mặt hai nhà đều sẽ không sáng sủa gì.
Nhưng hôm nay thế nhưng lại nhìn thấy Diệp Tử Hi nhớ đến con béo kia trước mặt mình, chút áy náy nho nhỏ trong lòng Mã Viện Viện cũng nháy mắt biến mất không còn chút gì.
Nếu Diệp Tử Hi người ta có thể nhớ đến người phụ nữ khác, vậy sao cô ta lại không thể nhớ đến người đàn ông khác?
Dù sao bây giờ vẫn là nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu cô ta có thể có chút gì đó với Kiều Trác Phàm thì thật sự một chút cũng không hiếm lạ Diệp Tử Hi đâu.
Nghĩ vậy, Mã Viện Viện liền mang theo nhiệt tình tràn đầy của mình rời đi!
Nhưng Mã Viện Viện với vẻ mặt tươi cười nhộn nhạo rời đi không chú ý tới, thực ra bên cạnh cô còn đứng một người.
Người này, chính là Diêm Soái!
Khi cô ta đi ra, Diêm Soái vẫn luôn chú ý người này.
Đối với người phụ nữ này Diêm Soái không hề xa lạ.
Khoảng thời gian gần đây anh vẫn ở trong nước cho nên tin tức trong nước anh đều thấy được. Mà người phụ nữ này chính là cô gái sẽ kết hôn cùng bạn tốt Diệp Tử Hi của mình trên dòng tin được truyền ra gần đây.
Nhưng Diêm Soái lại khó hiểu.
Nếu anh không nhìn nhầm, sau khi người này ra khỏi phòng làm việc liền lộ ra nụ cười vui vẻ chỉ con gái khi đang yêu mới có.
Sự vui vẻ như vậy, hình như không phải đối với Diệp Tử Hi...
"Cốc cốc..."
"Vào đi!"
Khi Diêm Soái tiến vào liền nhìn thấy Diệp Tử Hi vẫn còn đừng trước cửa sổ. Một tay đút trong túi quần, một tay cầm di động, vẻ mặt có chút buồn bã.
"Tử Hi!"