Mục lục
Hôn nhân bất ngờ: đoạt được cô vợ nghịch ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện gì..." Nhìn Kiều Trác Phàm dựa người vào ghế sofa, bởi vì trước đó cô lôi kéo nên quần áo phía trên cuả anh bị xô lệch đi, phần da thịt ở trước ngực cũng hiện ra trước mặt của cô.



Còn nữa, trên gương mặt đẹp trai tới mức khó nói nên lời của người đàn ông này còn đang cười rất tươi, khiến cho Tiếu Bảo Bối nhìn thấy có chút bị mê hoặc.



Lúc này Tiếu Bảo Bối cũng được xem như thực sự hiểu được thì ra từ xinh đẹp không chỉ được dùng cho phụ nữ, mà có đôi khi cũng được dùng ở trên người của đàn ông. Mà Kiều Trác Phàm ở trước mặt này chính là một người đàn ông yêu nghiệt như vậy...



Không trách được, vừa rồi Kiều Trác Phàm còn rất tự tin nói rằng những người phụ nữ kia chủ động dính lấy anh. Đúng là những người đàn ông giống như anh tuyệt đối có tư cách nói điều này.



Tiếu Bảo Bối chỉ nhìn anh như vậy thôi, đã cảm giác như mình nhìn tới mức ngẩn người, chứ đừng nói chi tới những người phụ nữ khác.



“Thương lượng một chút xem em phải an ủi anh như thế nào...” Lúc Kiều Trác Phàm nói câu này ra, trên mặt còn hiện lên chút vui vẻ xấu xa.



Một câu nói thốt ra, Tiếu Bảo Bối có chút sững sờ, không hiểu rốt cục thì Kiều Trác Phàm đang nói tới cái gì.



Nhưng mà đợi tới khi nhìn thấy ánh mắt của của Kiều Trác Phàm đang nhìn vào một chỗ nào đó, trong nháy mắt mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ ửng lên.



Bởi vì lúc trước đó cô có chút tranh chấp cùng với Phạm Manh Manh, cho nên có chút giận lây sang Kiều Trác Phàm, suy nghĩ muốn trừng trị anh một chút mà thôi. Không ngờ vừa rồi cô ầm ĩ như vậy, nhưng cô lại lấy một tư thế vô cùng xấu hổ để ngồi trên người của Kiều Trác Phàm. Không trách được, cô không hiểu tại sao bắp đùi của mình càng lúc càng nóng như vậy. Nghĩ tới nguồn gốc của nhiệt độ nóng bỏng kia, Tiếu Bảo Bối cảm thấy gương mặt của mình có thể rán chín được trứng gà rồi!



“Kiều Trác Phàm, em no bụng quá, muốn đi ra ngoài cho tiêu cơm!” Tiếu Bảo Bối nói xong, liền chui ra khỏi ngực của Kiều Trác Phàm, nhảy xuống ghế sofa, chuẩn bị rời khỏi hoàn cảnh lúng túng này.



Nhưng mà Kiều Trác Phàm hiếm khi mới có cơ hội như vậy, bạn cảm thấy anh sẽ dễ dàng buông tha cho Tiếu Bảo Bối như vậy sao?



Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra!



Vào lúc Tiếu Bảo Bối cho là mình đã thành công thoát khỏi hoàn cảnh đáng sợ này rồi, thì đột nhiên bàn tay của Kiều Trác Phàm lại rơi vào eo của cô, rồi tiện đó kéo cô trở về ghế salon...



"Kiều Trác Phàm, anh là đồ lừa gạt." Sau khi Tiếu Bảo Bối hét lên một tiếng kinh hãi, thì bị Kiều Trác Phàm áp chế ở dưới thân thể. Cô muốn phản kháng theo bản năng nhưng mà lúc này cô mới nhận ra, hai tay của mình đã bị Kiều Trác Phàm cố định ở phía trên, hai chân đã bị Kiều Trác Phàm ghìm lại.



Lúc này cô giống như là một con cá nằm trên thớt gỗ, Kiều Trác Phàm muốn cắt thịt của cô chỗ nào thì sẽ cắt chỗ đó. Đương nhiên đây chỉ là cô đang lấy ví dụ thôi.



Kiều Trác Phàm sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô, cùng lắm thì cũng chỉ chiếm chút tiện nghi của cô mà thôi.



“Anh lừa em như thế nào?” Kiều Trác Phàm nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, hơn nữa còn giữ tay của Tiếu Bảo Bối trong tay của mình, sau đó mỉm cười nhìn cô.



“Không phải đã nói là trong khoảng thời gian ở bệnh viện sẽ không đụng vào em sao? Tại sao bây giờ lại...”



Cô muốn dùng tay để đẩy đầu của Kiều Trác Phàm ra, nhưng mà Kiều Trác Phàm khống chế tay của cô quá chặt, khiến cho cô không thể giãy giụa được. Mà chân của cô cũng đã bị Kiều Trác Phàm ghìm chặt, cho dù cô đạp như thế nào đi nữa cũng không có chút tác dụng nào.



“Cục cưng, vậy em nói là sau khi xuất viện chúng ta có phải là có thể...” Kiều Trác Phàm không có nói hết lời, nhưng mà sự vui vẻ trong ánh mắt của anh đã xác nhận hàm ý trong lời nói của anh.



“Không được!” Nói cô già mồm cũng được, nói cô bị Kiều Trác Phàm chiều hư cũng được, Tiếu Bảo Bối thực sự khó có thể tưởng tượng cô nằm ở trên giường bị Kiều Trác Phàm hỏi tới hỏi lui, cuối cùng còn quấn quýt chuyện này.



“Không được?” Kiều Trác Phàm nghe thấy hai chữ này, mặc dù vẻ mặt không có gì là không vui, nhưng mà sức lực của anh ở trên người của Tiếu Bảo Bối lại không tự chủ mà tăng thêm một chút.



Hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối bị ăn đau.



“Nếu như đã không được, vậy thì anh chỉ có thể làm chuyện cần làm cho xong, đến lúc xuất viện sẽ không phải nhìn mà thèm nữa!”



Những nụ hôn kia, liên tục rơi vào trên người của Tiếu Bảo Bối. Điều này khiến cho lòng dạ của Tiếu Bảo Bối rối bời cũng có chút thấp thỏm lo âu.



Ý của Kiều Trác Phàm là sau khi xuất viện không thể xử lý, cho nên bây giờ liền...“Kiều Trác Phàm, em cũng không nói là sau khi ra viện thì không thể!” Lúc này Tiếu Bảo Bối cảm thấy vẫn nên an ủi Kiều Trác Phàm một chút thì mới được.



Nhưng mà Kiều Trác Phàm vĩnh viễn rất có năng lực xuyên tạc ý tứ của người khác.



Tiếu Bảo Bối vừa mới nói một câu như vậy, trong lúc gấp gáp Kiều Trác Phàm liền bớt chút thời gian ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt kia tràn đầy tia sáng dịu dàng, giống như là ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ.



“Cục cưng, vậy ý của em chính là sau khi xuất viện có thể phải không?”



“Vẫn không thể!” Nếu như bây giờ đồng ý, Tiếu Bảo Bối có thể đoán trước được rằng sau khi Kiều Trác Phàm xuất viện, cô sẽ bi ăn tới mức một mảnh vụn cũng không còn.



Nhưng mà lời này vừa mới nói ra, Kiều Trác Phàm lại bị đánh trở về nguyên hình.



Lúc này, anh lại bắt đầu hôn loạn lên người của cô. Hơn nữa anh còn vì hành vi này của mình mà giải thích: “Nếu xuất viện đã không thể, vậy thì bây giờ phải lấy lại cả vốn lẫn lời mới được!”



Nhìn thấy như vậy, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể cắn răng một cái: “Được rồi, sau khi xuất viện có thể, được chưa!”



Chỉ cần bây giờ có thể bảo toàn được bản thân, sau khi xuất viện cô đảm bảo sẽ trốn xa Kiều Trác Phàm!



Để xem tới khi đó Kiều Trác Phàm sao có thể đem cô ra để làm?



Lúc đôi đôi mắt của Tiếu Bảo Bối sáng rực lên, lóe lên tia sáng tính toán.



Nhưng mà cô không hề biết rằng, Kiều Trác Phàm đã sớm nhìn rõ trò khôn vặt của cô?



Bây giờ muốn dùng ‘kế hoãn binh’với anh sao?



Cũng được!



Kiều Trác Phàm anh tạm thời để cho cô làm tiểu nhân đắc chí một lúc.



Nhưng mà tâm tư của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối tuyệt đối không đoán ra được.



Nhìn vào đôi mắt đang lóe lên chút tính toán khôn vặt kia, Kiều Trác Phàm liền đồng ý: “Vậy cũng được!”



Câu trả lời này khiến cho đôi mắt của Tiếu Bảo Bối thoáng chốc hiện lên vô số tia sáng nhỏ!



Vừa rồi cô còn lo lắng suy nghĩ lý do này của mình sẽ không được Kiều Trác Phàm chấp thuận. Cô còn đang cố gắng suy nghĩ nhiều lý do tốt hơn để thuyết phục Kiều Trác Phàm đồng ý.



Không ngờ được, chỉ chớp mắt một cái Kiều Trác Phàm đã đồng ý rồi?



Chẳng lẽ thời gian gần đây trình độ gạt người của cô đã tăng lên?



Lúc Tiếu Bảo Bối còn đang cảm thấy may mắn vì thắng lợi của mình, thì trên đầu của cô vàng lên một giọng nam có chút tủi thân: “Nhưng mà nghĩ tới thời gian xuất viện còn rất lâu, anh cảm thấy bây giờ anh vẫn cần phải thu một chút lợi tức mới được!”



Giọng nói này mang theo chút tủi thân, nhưng mà tại sao Tiếu Bảo Bối nghe lại cảm thấy có chút không thích hợp.



“Lợi tức gì?”



“Một lát nữa em sẽ biết ngay!”. Lúc Tiếu Bảo Bối còn muốn hỏi điều gì nữa, thì Kiều Trác Phàm đã nhắm chính xác vào đôi môi của cô, khiến cho những lời cô muốn hỏi ra kia nuốt trở lại trong bụng.



Một đêm lãng mạn, giờ mới bắt đầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK