Mục lục
Hôn nhân bất ngờ: đoạt được cô vợ nghịch ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kiều Thiếu, đã tra được số điện thoại kia, là của Mã Viện Viện - tiểu thư tập đoàn Mã thị ..."



Buổi sáng, Kiều Trác Phàm vừa vào phòng làm việc liền phân phó A Vĩ giúp anh điều tra số điện thoại tối qua. Năng lực xử lý A Vĩ rất nhanh chóng, chưa tới năm phút đồng hồ đã có được đáp án.



Mặc dù Tiếu Bảo Bối nói không cần nhưng Kiều Trác Phàm làm việc cho tới bây giờ cũng sẽ không vứt bỏ nửa đường.



Hơn nữa số điện thoại cá nhân của anh có rất ít người biết. Kiều Trác Phàm vốn sẽ không nói cho những người như Mã Viện Viện biết số điện thoại cá nhân của mình.



Cho nên trước mắt Kiều Trác Phàm muốn điều tra xem Mã Viện Viện có được số điện thoại này từ đâu?



"Tiểu thư Mã gia?" Kiều Trác Phàm lặp đi lặp lại bốn chữ này.



"Vâng, hôm nay nhà họ Mã có chuyện vui." Nhưng tối qua người phụ nữ đó lại vẫn không kiềm chế được cô đơn mà gọi điện thoại quấy rối Kiều Trác Phàm?



Khi A Vĩ tra ra được tin tức này cũng có chút giật mình.



"Chuyện này tôi cũng đã nghe nói!" Anh nghe từ Tiếu Bảo Bối.



Hôm nay là ngày Diệp Tử Hi đính hôn với Mã Viện Viện.



Thật ra thì rất ít người ở giới này có cuộc sống chuẩn mực nhưng đa số họ đều sẽ khiêm tốn trong khoảng thời gian đính hôn. Dù sao mọi người đều là người có mặt mũi, nếu những việc này đến tay truyền thông thì không tốt.



Nhưng Mã Viện Viện cùng Diệp Tử Hi thì trong giai đoạn này lại không hề yên phận.



Nữ nửa đêm gọi điện thoại cho đàn ông đã có vợ, nam thì hơn nửa đêm đứng trước cửa nhà bạn gái cũ...



Khi Tiếu Bảo Bối nói lo lắng cho Nhạc Dương, Kiều Trác Phàm liền phái A Vĩ tới quan sát. Không ngờ A Vĩ bắt gặp tình cảnh Diệp Tử Hi đứng trước tòa nhà của Nhạc Dương.



Cho nên, tin tức này rất nhanh cũng truyền đến tai Kiều Trác Phàm.



Trong mắt Kiều Trác Phàm, Mã Viện Viện và Diệp Tử Hi rất xứng đôi.



Một người lẳng lơ, một người thì trọng sĩ diện. Hai người có tính cách như vậy thật đúng là trời sinh một cặp.



"Kiều Thiếu, có cần tôi xử lý cô ta không?" A Vĩ nhìn Mã Viện Viện cực kỳ khó chịu.



Hôm qua nghe nói cô ta không biết sống chết quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Kiều Thiếu, A Vĩ đã bắt đầu muốn ra tay rồi.



"Không cần..." Kiều Trác Phàm giơ tay ngăn lại, giống như anh thật sự không để ý đến chuyện này.



Nhưng A Vĩ biết rõ chỉ cần bất cứ chuyện gì liên quan tới Tiếu Bảo Bối thì Kiều Trác Phàm sẽ tuyệt đối không xem là chuyện nhỏ.



Hiện tại Kiều Trác Phàm không ra tay nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Đây chỉ là vấn đề thời gian và thủ đoạn như thế nào mà thôi.



"Đợi lát nữa bọn họ đính hôn, giúp tôi đưa tới một món quà..."



A Vĩ đang suy nghĩ xem mình có nên đi ra phòng làm việc không thì đột nhiên nghe được Kiều Trác Phàm dặn dò.



A Vĩ không hề kinh ngạc. Anh biết rõ bình thường Kiều Trác Phàm không cần tặng quà cáp. Nếu anh đột nhiên tặng thì đa số sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.



"Vâng. Đợi lát nữa tôi liền đi ngay..." A Vĩ nói xong, rời khỏi phòng làm việc.



Sau khi A Vĩ rời khỏi phòng làm việc, Kiều Trác Phàm mở điện thoại di động của mình lên, nhìn vào một tấm hình.



Đó là một thời gian trước trong lúc anh và một khách hàng ăn cơm, bất ngờ thấy được hai người đang ôm hôn thắm thiết, một người là Diệp Tử Hi, một người khác chính là cô gái mập mạp Nhạc Dương.



Nói ôm hôn còn có chút miễn cưỡng vì trong hình có thể thấy bàn tay Diệp Tử Hi đang vuốt ve nơi mờ ám nào đó của Nhạc Dương.



Lúc bắt gặp tình cảnh ấy, Kiều Trác Phàm cũng đã nghe nói Diệp gia sắp liên hôn với Mã gia, cho nên khi đó anh đã cầm điện thoại chụp lại một màn kia.



Góc chụp của Kiều Trác Phàm rất tốt, hơn nữa độ phân giải của điện thoại không tệ nên đã tiện tay lưu lại một tấm hình đắt giá...



Quan trọng hơn là, ở góc độ này, chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra Diệp Tử Hi.



Kiều Trác Phàm xem lại tấm hình chính là muốn đưa nó đến làm quà tặng cho tiệc đính hôn của Mã Viện Viện.



Kiều Trác Phàm gửi hình sang cho A Vĩ, để cậu ấy đem bức ảnh phóng to 20m, lồng vào một cái khung thật đẹp rồi đem tới cho Mã Viện Viện.



Sau khi làm xong những việc này, Kiều Trác Phàm lập tức cảm thấy thoải mái hơn chút.



Tất nhiên anh làm việc này tuyệt đối không phải vì bất bình giùm Nhạc Dương.



Tuy lúc trước Nhạc Dương giúp đỡ Tiếu Bảo Bối trước cửa tập đoàn Tiếu thị quả thật làm cho Kiều Trác Phàm hảo cảm với cô ấy nhưng không thể bỏ qua việc cô ấy vô tình khiến Tiếu Bảo Bối bị thương. Việc này, Kiều Trác Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.



Anh đã nói với Nhạc Dương, cô hại chết đứa con của anh và Tiếu Bảo Bối, anh nhất định sẽ tính sổ với cô ấy. Chỉ hy vọng Nhạc Dương có thể chịu đựng cách làm này vì dù chịu không nổi cũng không còn cách nào khác vì đây là Nhạc Dương nợ anh.



Mà Diệp Tử Hi, nguyên nhân sâu xa chính là tại anh ta. Nếu không phải anh ta và Nhạc Dương chia tay, cô ấy cũng sẽ không mượn rượu giải sầu.



Là bọn họ nợ Kiều Trác Phàm anh, cho nên Kiều Trác Phàm sẽ không nương tay. Dù hậu quả như thế nào anh cũng không quan tâm.



Chỉ là Kiều Trác Phàm đoán chừng, khi tấm hình này được đưa tới sẽ khiến truyền thông bùng nổ. Đến lúc đó, báo chí chắc chắn sẽ đưa tin này lên trang nhất.



Kiều Trác Phàm đã sớm chuẩn bị ứng phó với việc này, nhưng còn cô gái nào đó...



Tầm mắt anh hướng về phía phòng nghỉ, cầm điện thoại lên.



Chuyện này, anh phải thương lượng với giới truyền thông trước đã...



—— tuyến phân cách ——



"Diệp Tử Hi, bộ lễ phục như thế nào?" Cùng lúc đó, trong một nhà thờ, người phụ nữ toàn thân mặc bộ áo cưới trắng tinh đi tới trước mặt người đàn ông, vừa nâng váy, vừa hỏi ý kiến.



Mỗi người phụ nữ đều ước mơ một lần được mặc váy cưới.



Mặc kệ đối tượng kết hôn là ai, lúc mặc áo cưới, họ vẫn sẽ hưng phấn như vậy.



Mã Viện Viện cũng như những người phụ nữ khác.



Ngay cả việc đính hôn bình thường sẽ làm đơn giản nhưng vì cô ta yêu cầu quá mãnh liệt nên không thể không tổ chức long trọng tại nhà thờ.



Mã Viện Viện một bên vui vẻ hưng phấn, còn Diệp Tử Hi ngồi trên ghế salon lại có vẻ rầu rĩ không vui.



Chỉ cần ai nhìn anh ta đều có thể cảm thấy điều này.



Từ sau khi tiến vào nhà thờ, mặc lễ phục, Diệp Tử Hi cũng hề nở một nụ cười nào.



Lúc này anh đang cầm một tờ báo, vẻ mặt phiền não, ai cũng nhận ra tâm trạng của anh không tốt.



Mã Viện Viện luôn xem mình là trung tâm, bị coi thường như vậy liền tức giận.



"Diệp Tử Hi!"



Hồi lâu vẫn chưa thấy gì Diệp Tử Hi lời nói, Mã Viện Viện không khách khí dùng giày cao gót của mình đạp Diệp Tử Hi một cái.



Gót giày đâm trúng bắp chân khiến Diệp Tử Hi cúi xuống che bắp chân của mình.



"Cô phát điên cái gì vậy?" Diệp Tử Hi không ngờ Mã Viện Viện sẽ đạp mình một cái như vậy liền tức giận hét to.



"Tôi nổi điên cái gì? Tôi còn đang định hỏi anh đây! Nghi thức đính hôn sắp bắt đầu anh...anh bày bộ mặt như đưa đám cho ai nhìn?"



Mã Viện Viện không ngốc.



Bộ dạng Diệp Tử Hi như vậy không phải vì cô gái béo ú Nhạc Dương đó sao? Mặc dù cô ta đối với Diệp Tử Hi cũng không có mấy phần thật lòng, nhưng làm gì có ai muốn chồng sắp cưới của mình nhớ thương người phụ nữ khác?



"Tôi nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục trưng ra bộ mặt này thì anh từ đâu hãy trở về đó đi!" Giọng nói của Mã Viện Viện rất chói tai, ngay cả mấy phụ dâu bên cạnh cũng có chút không vui nhíu mày.



Thật ra bọn họ cũng không ưa gì Mã Viện Viện, lại càng không đồng ý với cách làm này của cô ta. Làm gì có người đàn ông nào không cần mặt mũi chứ?



Trước mặt nhiều người như vậy mà mắng thẳng mặt thì có ai chịu nổi?



Nhưng nhà họ Mã rất có thế lực ở thành phố này, bọn họ không dám làm trái ý Mã Viện Viện, càng không có ai dám nói không trước mặt cô ta.



Diệp Tử Hi nghe những lời Mã Viện Viện nói liền cảm thấy bị sỉ nhục, anh thật sự có chút kích động muốn bỏ đi.



Thậm chí Diệp Tử Hi cảm thấy, nếu trở về bên cạnh Nhạc Dương, cho dù cả đời cũng không thể hơn người, vậy thì thế nào?



Ít nhất anh sẽ hắn không sống với Mã Viện Viện một cách hèn mọn như vậy, càng không cần vô duyên vô cớ bị cô ta sỉ nhục.



Còn nữa, anh còn có thể bảo vệ Nhạc Dương...



Không cần giống như như bây giờ, lúc nào cũng chìm đắm trong cảm giác đau lòng khi chia tay với cô.



Giây phút đó, Diệp Tử Hi bất giác đứng dậy, thậm chí còn đi về phía cửa chính.



Đây không phải là điều Mã Viện Viện muốn sao?



Vậy Diệp Tử Hi anh sẽ làm theo ý cô ta!



Trong đầu Diệp Tử Hi vừa suy nghĩ đến điều này thì sau lưng truyền đến giọng nói của Mã Viện Viện.



"Diệp Tử Hi, anh đứng lại đó cho tôi!"






"Kiều Thiếu, đã tra được số điện thoại kia, là của Mã Viện Viện - tiểu thư tập đoàn Mã thị ..."



Buổi sáng, Kiều Trác Phàm vừa vào phòng làm việc liền phân phó A Vĩ giúp anh điều tra số điện thoại tối qua. Năng lực xử lý A Vĩ rất nhanh chóng, chưa tới năm phút đồng hồ đã có được đáp án.



Mặc dù Tiếu Bảo Bối nói không cần nhưng Kiều Trác Phàm làm việc cho tới bây giờ cũng sẽ không vứt bỏ nửa đường.



Hơn nữa số điện thoại cá nhân của anh có rất ít người biết. Kiều Trác Phàm vốn sẽ không nói cho những người như Mã Viện Viện biết số điện thoại cá nhân của mình.



Cho nên trước mắt Kiều Trác Phàm muốn điều tra xem Mã Viện Viện có được số điện thoại này từ đâu?



"Tiểu thư Mã gia?" Kiều Trác Phàm lặp đi lặp lại bốn chữ này.



"Vâng, hôm nay nhà họ Mã có chuyện vui." Nhưng tối qua người phụ nữ đó lại vẫn không kiềm chế được cô đơn mà gọi điện thoại quấy rối Kiều Trác Phàm?



Khi A Vĩ tra ra được tin tức này cũng có chút giật mình.



"Chuyện này tôi cũng đã nghe nói!" Anh nghe từ Tiếu Bảo Bối.



Hôm nay là ngày Diệp Tử Hi đính hôn với Mã Viện Viện.



Thật ra thì rất ít người ở giới này có cuộc sống chuẩn mực nhưng đa số họ đều sẽ khiêm tốn trong khoảng thời gian đính hôn. Dù sao mọi người đều là người có mặt mũi, nếu những việc này đến tay truyền thông thì không tốt.



Nhưng Mã Viện Viện cùng Diệp Tử Hi thì trong giai đoạn này lại không hề yên phận.



Nữ nửa đêm gọi điện thoại cho đàn ông đã có vợ, nam thì hơn nửa đêm đứng trước cửa nhà bạn gái cũ...



Khi Tiếu Bảo Bối nói lo lắng cho Nhạc Dương, Kiều Trác Phàm liền phái A Vĩ tới quan sát. Không ngờ A Vĩ bắt gặp tình cảnh Diệp Tử Hi đứng trước tòa nhà của Nhạc Dương.



Cho nên, tin tức này rất nhanh cũng truyền đến tai Kiều Trác Phàm.



Trong mắt Kiều Trác Phàm, Mã Viện Viện và Diệp Tử Hi rất xứng đôi.



Một người lẳng lơ, một người thì trọng sĩ diện. Hai người có tính cách như vậy thật đúng là trời sinh một cặp.



"Kiều Thiếu, có cần tôi xử lý cô ta không?" A Vĩ nhìn Mã Viện Viện cực kỳ khó chịu.



Hôm qua nghe nói cô ta không biết sống chết quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Kiều Thiếu, A Vĩ đã bắt đầu muốn ra tay rồi.



"Không cần..." Kiều Trác Phàm giơ tay ngăn lại, giống như anh thật sự không để ý đến chuyện này.



Nhưng A Vĩ biết rõ chỉ cần bất cứ chuyện gì liên quan tới Tiếu Bảo Bối thì Kiều Trác Phàm sẽ tuyệt đối không xem là chuyện nhỏ.



Hiện tại Kiều Trác Phàm không ra tay nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Đây chỉ là vấn đề thời gian và thủ đoạn như thế nào mà thôi.



"Đợi lát nữa bọn họ đính hôn, giúp tôi đưa tới một món quà..."



A Vĩ đang suy nghĩ xem mình có nên đi ra phòng làm việc không thì đột nhiên nghe được Kiều Trác Phàm dặn dò.



A Vĩ không hề kinh ngạc. Anh biết rõ bình thường Kiều Trác Phàm không cần tặng quà cáp. Nếu anh đột nhiên tặng thì đa số sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.



"Vâng. Đợi lát nữa tôi liền đi ngay..." A Vĩ nói xong, rời khỏi phòng làm việc.



Sau khi A Vĩ rời khỏi phòng làm việc, Kiều Trác Phàm mở điện thoại di động của mình lên, nhìn vào một tấm hình.



Đó là một thời gian trước trong lúc anh và một khách hàng ăn cơm, bất ngờ thấy được hai người đang ôm hôn thắm thiết, một người là Diệp Tử Hi, một người khác chính là cô gái mập mạp Nhạc Dương.



Nói ôm hôn còn có chút miễn cưỡng vì trong hình có thể thấy bàn tay Diệp Tử Hi đang vuốt ve nơi mờ ám nào đó của Nhạc Dương.



Lúc bắt gặp tình cảnh ấy, Kiều Trác Phàm cũng đã nghe nói Diệp gia sắp liên hôn với Mã gia, cho nên khi đó anh đã cầm điện thoại chụp lại một màn kia.



Góc chụp của Kiều Trác Phàm rất tốt, hơn nữa độ phân giải của điện thoại không tệ nên đã tiện tay lưu lại một tấm hình đắt giá...



Quan trọng hơn là, ở góc độ này, chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra Diệp Tử Hi.



Kiều Trác Phàm xem lại tấm hình chính là muốn đưa nó đến làm quà tặng cho tiệc đính hôn của Mã Viện Viện.



Kiều Trác Phàm gửi hình sang cho A Vĩ, để cậu ấy đem bức ảnh phóng to 20m, lồng vào một cái khung thật đẹp rồi đem tới cho Mã Viện Viện.



Sau khi làm xong những việc này, Kiều Trác Phàm lập tức cảm thấy thoải mái hơn chút.



Tất nhiên anh làm việc này tuyệt đối không phải vì bất bình giùm Nhạc Dương.



Tuy lúc trước Nhạc Dương giúp đỡ Tiếu Bảo Bối trước cửa tập đoàn Tiếu thị quả thật làm cho Kiều Trác Phàm hảo cảm với cô ấy nhưng không thể bỏ qua việc cô ấy vô tình khiến Tiếu Bảo Bối bị thương. Việc này, Kiều Trác Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.



Anh đã nói với Nhạc Dương, cô hại chết đứa con của anh và Tiếu Bảo Bối, anh nhất định sẽ tính sổ với cô ấy. Chỉ hy vọng Nhạc Dương có thể chịu đựng cách làm này vì dù chịu không nổi cũng không còn cách nào khác vì đây là Nhạc Dương nợ anh.



Mà Diệp Tử Hi, nguyên nhân sâu xa chính là tại anh ta. Nếu không phải anh ta và Nhạc Dương chia tay, cô ấy cũng sẽ không mượn rượu giải sầu.



Là bọn họ nợ Kiều Trác Phàm anh, cho nên Kiều Trác Phàm sẽ không nương tay. Dù hậu quả như thế nào anh cũng không quan tâm.



Chỉ là Kiều Trác Phàm đoán chừng, khi tấm hình này được đưa tới sẽ khiến truyền thông bùng nổ. Đến lúc đó, báo chí chắc chắn sẽ đưa tin này lên trang nhất.



Kiều Trác Phàm đã sớm chuẩn bị ứng phó với việc này, nhưng còn cô gái nào đó...



Tầm mắt anh hướng về phía phòng nghỉ, cầm điện thoại lên.



Chuyện này, anh phải thương lượng với giới truyền thông trước đã...



—— tuyến phân cách ——



"Diệp Tử Hi, bộ lễ phục như thế nào?" Cùng lúc đó, trong một nhà thờ, người phụ nữ toàn thân mặc bộ áo cưới trắng tinh đi tới trước mặt người đàn ông, vừa nâng váy, vừa hỏi ý kiến.



Mỗi người phụ nữ đều ước mơ một lần được mặc váy cưới.



Mặc kệ đối tượng kết hôn là ai, lúc mặc áo cưới, họ vẫn sẽ hưng phấn như vậy.



Mã Viện Viện cũng như những người phụ nữ khác.



Ngay cả việc đính hôn bình thường sẽ làm đơn giản nhưng vì cô ta yêu cầu quá mãnh liệt nên không thể không tổ chức long trọng tại nhà thờ.



Mã Viện Viện một bên vui vẻ hưng phấn, còn Diệp Tử Hi ngồi trên ghế salon lại có vẻ rầu rĩ không vui.



Chỉ cần ai nhìn anh ta đều có thể cảm thấy điều này.



Từ sau khi tiến vào nhà thờ, mặc lễ phục, Diệp Tử Hi cũng hề nở một nụ cười nào.



Lúc này anh đang cầm một tờ báo, vẻ mặt phiền não, ai cũng nhận ra tâm trạng của anh không tốt.



Mã Viện Viện luôn xem mình là trung tâm, bị coi thường như vậy liền tức giận.



"Diệp Tử Hi!"



Hồi lâu vẫn chưa thấy gì Diệp Tử Hi lời nói, Mã Viện Viện không khách khí dùng giày cao gót của mình đạp Diệp Tử Hi một cái.



Gót giày đâm trúng bắp chân khiến Diệp Tử Hi cúi xuống che bắp chân của mình.



"Cô phát điên cái gì vậy?" Diệp Tử Hi không ngờ Mã Viện Viện sẽ đạp mình một cái như vậy liền tức giận hét to.



"Tôi nổi điên cái gì? Tôi còn đang định hỏi anh đây! Nghi thức đính hôn sắp bắt đầu anh...anh bày bộ mặt như đưa đám cho ai nhìn?"



Mã Viện Viện không ngốc.



Bộ dạng Diệp Tử Hi như vậy không phải vì cô gái béo ú Nhạc Dương đó sao? Mặc dù cô ta đối với Diệp Tử Hi cũng không có mấy phần thật lòng, nhưng làm gì có ai muốn chồng sắp cưới của mình nhớ thương người phụ nữ khác?



"Tôi nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục trưng ra bộ mặt này thì anh từ đâu hãy trở về đó đi!" Giọng nói của Mã Viện Viện rất chói tai, ngay cả mấy phụ dâu bên cạnh cũng có chút không vui nhíu mày.



Thật ra bọn họ cũng không ưa gì Mã Viện Viện, lại càng không đồng ý với cách làm này của cô ta. Làm gì có người đàn ông nào không cần mặt mũi chứ?



Trước mặt nhiều người như vậy mà mắng thẳng mặt thì có ai chịu nổi?



Nhưng nhà họ Mã rất có thế lực ở thành phố này, bọn họ không dám làm trái ý Mã Viện Viện, càng không có ai dám nói không trước mặt cô ta.



Diệp Tử Hi nghe những lời Mã Viện Viện nói liền cảm thấy bị sỉ nhục, anh thật sự có chút kích động muốn bỏ đi.



Thậm chí Diệp Tử Hi cảm thấy, nếu trở về bên cạnh Nhạc Dương, cho dù cả đời cũng không thể hơn người, vậy thì thế nào?



Ít nhất anh sẽ hắn không sống với Mã Viện Viện một cách hèn mọn như vậy, càng không cần vô duyên vô cớ bị cô ta sỉ nhục.



Còn nữa, anh còn có thể bảo vệ Nhạc Dương...



Không cần giống như như bây giờ, lúc nào cũng chìm đắm trong cảm giác đau lòng khi chia tay với cô.



Giây phút đó, Diệp Tử Hi bất giác đứng dậy, thậm chí còn đi về phía cửa chính.



Đây không phải là điều Mã Viện Viện muốn sao?



Vậy Diệp Tử Hi anh sẽ làm theo ý cô ta!



Trong đầu Diệp Tử Hi vừa suy nghĩ đến điều này thì sau lưng truyền đến giọng nói của Mã Viện Viện.



"Diệp Tử Hi, anh đứng lại đó cho tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK