Nhưng mà dường như Kiều Trác Phàm nghe không hiểu được những lời này vậy, vào lúc Tiếu Bảo Bối đưa múi quýt lại trước mũi anh một lần nữa, thì anh há miệng ra ngậm lấy múi quýt ở trong tay của Tiếu Bảo Bối luôn!
“Ừ, hương vị cũng không tệ!” Nếu như quả quýt này không có mùi gì thì tốt rồi.
Vị đại gia nào đó ăn quýt xong còn không chút hoang mang đưa ra lời bình luận.
Tiếu Bảo Bối sững sờ một lúc lâu rồi lại nhìn múi quýt trên tay của mình, lập tức nổi giận: “Kiều Trác Phàm, anh là cái tên đại bại hoại, mau trả múi quýt lại cho em!” d,0dylq.d.
Nói xong cô không để ý có Thẩm Niệm Cẩm đang ở đây, bay thẳng về phía Kiều Trác Phàm.
Được rồi, vì tranh cướp một miếng ăn, cô đây cũng rất liều mạng.
Dùng cánh tay không bị quấn băng liên tục cạy miệng của Kiều Trác Phàm ra.
Mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Ngay từ đầu anh đã rất vui vẻ hưởng thụ sự chủ động thân thiết hiếm có này của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không biết là sau khi cô nhào tới liền trực tiếp ngồi lên thắt lưng của anh.
Động tác này, nhìn qua muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Ngay cả Thẩm Niệm Cẩm ở bên cạnh, cũng bị cảnh tượng này làm cho đỏ bừng mặt lên.
Mà Kiều Trác Phàm thì ngoại trừ lợi dụng chuyện Tiếu Bảo Bối ép sát tới thì cũng có chút vướng bận vì Thẩm Niệm Cẩm vẫn còn ở đây, nhưng mà vẫn thoái mãi hưởng thụ cảm giác hiếm có khi Tiếu Bảo Bối ngồi trên người của mình.
Cho đến khi nhai nát miếng quýt và nuốt nó xuống xong, lúc này Kiều Trác Phàm mới bắt đầu phản công.
Ngay trước mặt của Thẩm Niệm Cẩm, anh đè đầu của Tiếu Bảo Bối xuống, đưa về phía miệng của mình.
Cho tới khi đôi môi sắp tiếp xúc với nhau, thì Tiếu Bảo Bối vội vàng lấy tay đẩy ra tạo khoảng cách giữa hai người.
Không khí lúc này muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.
Thậm chí Tiếu Bảo Bối còn có thể cảm giác được, chỗ mông của mình đang ngồi lên kia, nhiệt độ cũng bắt đầu lan ra.
Điều này đã chứng mình, Kiều Trác Phàm anh . . .
“Kiều Trác Phàm, đừng như vậy . . .” Cô vội vàng muốn trượt xuống khỏi người của anh, nhưng mà đột nhiên lại bị Kiều Trác Phàm giữ chặt lấy eo nhỏ của cô, không cho cô nhúc nhích.
Cảm giác được nhiệt độ trên người của Kiều Trác Phàm ngày càng tăng cao, sắp thiêu đốt cả cái mông của cô luôn. Tiếu Bảo Bối càng lúc càng sốt ruột, lập tức vỗ vỗ ngực của Kiều Trác Phàm, đỏ mặt nổi nóng: “Đáng ghét, mau buông người ta ra!”
Mặc dù Tiếu Bảo Bối có cảm giác hành động của mình rất hung dữ, nhưng mà dưới tác dụng của khuôn mặt đỏ bừng và cảm giác nóng bỏng ở phía dưới, thì một màn lại nhìn lại giống như là cô đang nũng nịu vậy.
Lần này, dù da mặt của Thẩm Niệm Cẩm có dày cỡ nào đi nữa cũng không dám ở lại để giày vò Kiều Trác Phàm, đành bất đắc dĩ đứng dậy: “Dì đi đây!”
“Đi thong thả, không tiễn!” Đạt được mục đích, Kiều đại gia nhanh chóng đáp lời.
“Dì nhỏ, tại sao không ngồi thêm chút nữa!” Tiếu Bảo Bối giằng co muốn đứng dậy, nhưng mà Kiều Trác Phàm giữ chặt không chịu buông ra. dienndnle,qu.y don
Tiếu Bảo Bối nổi giận, lặng lẽ nhéo một cái ở sau lưng của Kiều Trác Phàm: Cho anh làm chuyện xấu nè!
Đáp lại hành động của cô là cái mông nhỏ của cô bị đánh một cái.
Kiều Trác Phàm nhìn lại cô: “Ngoan ngoãn đàng hoàng lại cho anh!
Ác bá!
Không có nhân quyền!
Kiều Trác Phàm tiếp tục làm chuyện xấu, ngón tay nhéo lên cái mông của cô muốn cái như muốn bày tỏ: Cái thân thể nhỏ bé này muốn nhân quyền gì?
Vào lúc này hai người này vẫn không ngừng mắt đưa mày lại, Thẩm Niệm Cẩm không khỏi nổi giận: “Được, tiếp tục ở lại để nhìn trực tiếp các người biểu diễn ‘Yến tiệc nghe nhìn’?”
Thẩm Niệm Cẩm nói như vậy, mới đầu Tiếu Bảo Bối còn buồn bực suy nghĩ xem đến cùng là bà đang nói cái gì.
Nhưng khi Tiếu Bảo Bối nhìn theo ánh mắt của bà đang nhìn vào chỗ cái mông của mình ngồi xuống, khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên, lần này cô trực tiếp vùi mặt của mình vào trong lòng của Kiều Trác Phàm, mạnh mẽ giấu mặt đi.
Quá mất mặt rồi, thì ra hai người bọn họ đã sớm ngồi mập mờ như vậy rồi?
Vậy mà cô còn cho rằng không có gì?
Bây giờ Tiếu Bảo Bối có cảm giác mình không còn mặt mũi nào đi ra gặp Thẩm Niệm Cẩm nữa. Nên trực tiếp giấu mặt mình đi, muốn là đà điểu!
Hưởng thụ hành động chủ động nhung nhớ yêu thương của người nào trong lúc cô đang xấu hổ, lông mày của Kiều Trác Phàm giãn ra. Sau đó anh khẽ nhướn mày đối mặt với Thẩm Niệm Cẩm, khóe miệng tạo thành một đường cong: “Ở lại nghe cũng không có vấn đề gì! Như vậy thì có thể cổ vũ dì sớm ngày tìm được người tình như ý!”
Đương nhiên Thẩm Niệm Cẩm biết rõ mục đích của buổi diễn tuồng này, không phải vì ngại bà vẫn còn ở chỗ này vướng tay vướng chân khiến cho anh không thể làm được những hành động lén lút khác hay sao?
Mặc dù có chút tức giận với hành động giống như người điên của Kiều Trác Phàm, nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm cũng biết mình không phải là đối thủ của người có da mặt dày này, cuối cùng đành nói: “Không cần, cháu hãy giữ lại từ từ mà hưởng thụ đi là được!”
“Được rồi, đi thong thả không tiễn. Ra cửa nhớ để quần áo vừa mới mang tới lại, còn nữa đóng cửa lại!”
Hôm nay sở dĩ Thẩm Niệm Cẩm có thể đi vào đây còn không phải là do tính cách thích sạch sẽ của Kiều đại gia hay sao, làm sao anh có thể chịu đựng được khi toàn thân đều dính máu của Tiếu Bảo Bối, bây giờ lại còn bị cô cọ hết nước mắt nước mũi vào? Còn nữa, quần áo bệnh nhân của bệnh viện Kiều đại gia cũng không chịu thay. Bởi vì anh cảm thấy, quần áo này đã không biết bao nhiêu người mặc rồi.
Cho nên anh đã dặn dò Thẩm Niệm Cẩm mang quần áo của hai người bọn họ đến. Nhưng không ngờ được, Thẩm Niệm Cẩm vừa tới liền ngồi xuống ăn quýt, một chút ý định rời đi cũng không có. Rơi vào đường cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể làm ra hạ sách này.
Thật ra, anh căn bản không có ý định để cho người khác nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Tiếu Bảo Bối.
Một đêm kia, anh muốn cô.
Mặc dù lúc ấy cơn giận của anh rất lớn, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, lúc đó toàn thân của Tiếu Bảo Bối hồng hào như trứng tôm vậy, nhìn cực kỳ mê người.
Đẹp như vậy, kể từ lúc nhìn thấy ngày hôm đó, Kiều Trác Phàm liền không có dự định chia sẻ với bất cứ người nào, mặc kệ là nam hay nữ đi nữa.
Nếu như bây giờ Thẩm Niệm Cẩm vẫn còn mặt dày muốn ở lại, thì Kiều Trác Phàm sẽ trực tiếp đá bà ra cửa.
“Tên nhóc thúi này, chờ khi dì trở về dì nhất định sẽ nói với mẹ con là con có vợ quên mẹ!” Thẩm Niệm Cẩm tức giận bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi cửa.
Cho tới khi người phụ nữ này đã rời đi rồi, mà cái đầu nhỏ của Tiếu Bảo Bối vẫn tiếp tục vùi ở trong lòng của Kiều Trác Phàm.
Nhắm mắt hưởng thụ hành động thân mật hiếm có này, Kiều Trác Phàm vẫn không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Nhóc con không biết xấu hổ này, bây giờ đã biết xấu hổ rồi sao? Mới vừa rồi còn làm gì?”
Mặc dù những lời này của anh giống như là đang nói nhảm, nhưng mà nhìn độ cong trên khóe miệng của anh, thì có thể thấy được giống như anh đang dung túng cho Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối vốn là muốn phản bác, nhưng lúc này mặt của cô lại bóng bừng lên. Cô lo lắng nếu như cô ngẩng đầu lên, thì sẽ mất mặt.
Cho nên cô liền dứt khoát cứ ôm Kiều Trác Phàm như vậy, để cho anh nói tùy ý đi.
Mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiều vừa vặn chiếu vào đôi trai gái đang ôm chặt lấy nhau ở trên giường, khiến cho cảnh tượng này tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ động lòng người . . .