Anh lúc này, vẻ mặt còn có chút không tốt.
Khi nãy anh có chút bận phái A Vĩ ra ngoài tìm Tiếu Bảo Bối, không nghĩ tới nửa đường anh ta lại gọi điện cho Kiều Trác Phàm hơn nữa sau khi gọi được thì liền tắt máy.
Ban đầu Kiều Trác Phàm còn có chút lo lắng có phải Tiếu Bảo Bối xảy ra chuyện gì hay không, liền gạt điện thoại gọi vài lần cho A Vĩ nhưng đầu dây bên kia vẫn không gọi được.
Giờ khắc đó Kiều Trác Phàm lòng nóng như lửa đốt. Anh đã cầm chìa khóa xe sắp định tự mình đi xem rồi.
Nhưng khi anh ngẩng đầu, sau khi phát hiện lúc này đẩy cửa vào ngoại trừ A Vĩ còn có cô nhóc kia, vẻ mặt anh liền dịu đi rất nhiều.
"Kiều thiếu, chuyện này..." A Vĩ có chút khó xử nhìn thoáng qua Tiếu Bảo Bối, ý bảo: Điện thoại kia là cô tắt, cô nhanh đi giải thích cho Kiều thiếu đi!
Tuy A Vĩ vẫn không muốn thừa nhận nhưng trên thực tế, cô gái đã ngốc bên cạnh Kiều Trác Phàm này, hiện giờ một câu của cô thế nhưng còn cao hơn so với một trăm câu của A Vĩ người đã bên cạnh Kiều Trác Phàm mười mấy năm nay.
Giờ phút này, để Tiếu Bảo Bối ra mặt giải thích không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Nhưng cô gái này sau khi tiến vào phòng làm việc liền đi loạn khắp nơi, cũng không để ý đến ánh mắt của A Vĩ.
"Cục cưng, em đang tìm cái gì vậy?" Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối vừa tiến vào liền vội vàng xem xét mọi chỗ, lực chú ý cũng rơi xuống cô bên này.
"Kiều Trác Phàm, em nghe nói khi nãy anh có khách đến!" Tiếu Bảo Bối được hỏi như vậy liền dừng bước.
"Khách?"
"Chính là nói chuyện hợp tác gì đó!" Cô chính là vì gặp được Mã Viện Viện mà vội vã chạy về đây.
"À... người kia đã đi rồi!" Trên thực tế, bởi vì nhận được điện thoại của A Vĩ, sau đó lại thêm việc gọi lại mấy lần đều không được nên Kiều Trác Phàm mất bình tĩnh rồi! Sau đó anh liền mặt hiện tươi cười "hạ lệnh trục khách", mà đối phương còn bày tỏ chờ lần sau có có thời gian lại tiếp tục nói chuyện!
"Cái gì chứ? Cứ như vậy mà đi, thật sự chút thành ý đều không có!" Tiếu Bảo Bối vừa nghe Mã Viện Viện đã đi rồi, lập tức giống như quả bóng bị xì hơi mà tê liệt ngã trên ghế sofa, dáng vẻ bất đắc dĩ!
"Làm sao, em muốn gặp người kia ư?" Kiều Trác Phàm nhìn dáng vẻ hết sức sống của cô, hỏi.
Anh cũng không phải mới ngày đầu quen biết Tiếu Bảo Bối. Đương nhiên rõ ràng vẻ mặt của cô nhóc đang nói lên điều gì.
"Nhưng người kia đã đi rồi!" Tiếu Bảo Bối không để ý tới Kiều Trác Phàm kéo tay nhỏ của cô, xoay người quay đầu với anh.
"Nếu em muốn gặp cô ta, anh gọi cô ta quay lại là được! Nhưng em phải nói trước cho anh, em muốn gặp cô ta làm gì?"
Những thông tin về Tiếu Bảo Bối, anh đã sớm thuộc làu làu rồi. Trong danh sách bạn tốt của cô cũng không có người tên Mã Viện Viện này.
Vậy đột nhiên cô muốn gặp người này, là muốn làm gì?
"Em chính là muốn gặp một chút." Chuyện của Nhạc Dương, tạm thời cô vẫn không muốn để người khác biết được.
"Vậy để A Vĩ đi làm đi!" Kiều Trác Phàm rất không thích một mình cô đơn đối mặt với sau gáy Tiếu Bảo Bối! Nhìn cô đưa lưng với mình liền lập tức đồng ý rồi.
"A Vĩ, hiện giờ liền để người ta đưa tiểu thư Mã qua đây! Nói là muốn tiếp