Anna càng ngày càng không hiểu vị gia bên cạnh này rồi .-. .-.
Trước kia chỉ cần chỗ nào cô ở, anh thấy cô đều muốn trốn đi.
Nhất là khi anh ở một mình cùng cô, anh càng né tránh.
Nhưng hiện giờ...
Anna nhìn "móng vuốt" vẫn để bên eo mình không chịu buông ra, bỗng dưng có chút mơ hồ.
Đàm Duật, anh có biết rốt cuộc lúc này anh đang làm cái gì hay không?
"Đánh đi! Tốt nhất em nên có năng lực đánh nhừ tử anh, nếu không..." Phần sau anh còn chưa nói hết nhưng bên miệng đã cong lên đường cung tà ác.
Ý tứ kia, không cần nói cũng biết.
Nhưng nhìn Đàm Duật như vậy, Anna không vui nổi.
Thấy thế nào cô cũng cảm giác, Đàm Duật bỗng dưng đi trở mặt thế này giống như mới lần đầu thấy...
"Đứng dậy đi. Em thực sự phải tắm..." Thực ra, sao cô lại không nhận ra nụ cười của anh là đang lấy lòng cô chứ?
Nhưng cô thực sự không biết bây giờ nên dùng thái độ gì để xử lý mối quan hệ giữa bọn họ.
"Vậy... để anh giúp em!" Trong lúc do dự mà Đàm Duật buông lỏng cô, cô đã nhanh chóng nhảy xuống giường.
Dáng vẻ nhanh chóng muốn rời khỏi anh kia khiến cho cảm giác bất an lo được lo mất lại xuất hiện trong anh.
"Không cần!" Anna vừa xuống giường liền nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Tuy hiện giờ sức lực cô có chút yếu ớt nhưng so với lần đầu tiên làm đã không biết tốt hơn mấy lần rồi.
"Anna..."
Nhìn cô giống như đang chạy trốn xông vào phòng tắm, trong lòng Đàm Duật vô cùng hoảng loạn.
Khi anh theo sau thì cô đã đóng cửa, hơn nữa còn khóa trái, ngăn cách anh lại bên kia...
Trong phòng, sau khi cô gái đóng cửa lại, cơ thể đầy vết xanh tím trên người liền vô lực dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống đất.
Thực ra, ở cùng anh Duật là mộng tưởng từ khi bé của cô.
Nhưng cô không biết vì sao từ sau khi bọn họ xảy ra việc kia, cô liền khổ sở như vậy.
Thậm chí, có thứ ấm áp gì đó còn không ngừng chảy ra từ hốc mắt cô.
Đó là nước mắt ư?
Cô không rõ ràng lắm!
Cô chỉ biết là, bản thân vô cùng sợ hãi.
Anh Duật vẫn giống như trước kia, làm sao bây giờ?
"..." Mà bên kia cánh cửa, Đàm Duật cũng bất chấp bản thân không chút mảnh vải mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Giống như anh hận không thể nhìn xuyên qua cánh cửa này xem cô gái bên kia rốt cuộc đang làm cái gì.
Đương nhiên anh cũng không phải không có năng lực mở cánh cửa này. Chỉ cần Duật Tiểu Gia anh muốn đá văng cánh cửa này, vài phút là được mà cũng không cần phải dùng sức như vậy.
Nhưng anh không rõ lắm sau đó cô gái bên kia cánh cửa sẽ nghĩ ra sao.
Lúc này, anh sợ mình lại lần nữa khiến cô buồn bực.
"Anna, em có ổn không?" Đứng chờ ngoài cửa lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong, anh có chút lo lắng gõ gõ cửa.
"Anna? Tiểu Chủ?"
"Tiểu Chủ, nếu em không ra anh sẽ đi vào!"
Duật Tiểu Gia không đợi được cô gái này đáp lại liền bắt đầu nóng nảy đến chính anh cũng không hiểu được.
Chẳng lẽ cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái?
Cũng đúng, anh vừa ở cùng cô một chỗ hai ngày liền...
Có lẽ anh không có việc gì, nhưng cô lại không giống.
Xem ra về sau anh nên có chút tiết chế lại.
Nhưng từ đầu đến cuối Duật Tiểu Gia đều không đoán trước được bản thân bây giờ đã bắt đầu chuẩn bị cho về sau, bởi vì lúc này tất cả lực chú ý của anh đều ở trên người cô gái trong phòng tắm.
Sau khi gọi vài tiếng đều không được đáp lại, Duật Tiểu Gia nhịn không được nữa.
Lập tức anh liền dùng lực đá văng cửa phòng...
Đây là có chuyện gì?
Tiểu Chủ của anh đâu?
Toàn bộ phòng tắm, trống rỗng!
Dù cho là trên bồn rửa mặt hay là trong bồn tắm, hoặc là sau rèm cửa, anh đều không thấy bóng dáng của cô.
Con bé đáng ghét này, rốt cuộc đã trốn đi đâu rồi?
Đừng nói với anh, cô còn có thể biến thành con chuột chui qua cống thoát nước!
Nếu như trên người cô có quả bóng, anh lập tức có thể bóp nát nó!
Đương nhiên, bạn cũng đừng hỏi vì sao Duật Tiểu Gia có thể biết vấn đề này!
Tóm lại, Duật Tiểu Gia đã tự mình thử qua, xích thốn thần (*) anh vô cùng rõ ràng.
(*) BJD xích thốn thần: đây là từ bên Trung, nếu mọi người tò mò có thể thử tìm hiểu. Ý câu trên là Anna thu nhỏ lại á.
Nhưng trước mắt, cô nhóc kia có thể ở chỗ nào?
Tầm mắt của Duật Tiểu Gia quét một vòng quanh phòng tắm rồi liền rơi xuống cửa sổ duy nhất trong phòng.
Cửa sổ kia, nếu không có việc gì Duật Tiểu Gia đều không mở ra.
Nhưng lúc này cánh cửa lại mở.
Gió lạnh bên ngoài thổi vào từ cửa sổ đến lạnh lẽo. Cơ thể không mảnh vài của Duật Tiểu Gia bị gió lạnh kích thích đến nổi da gà.
Nhưng còn lạnh hơn so với gió đêm lại chính là trái tim anh.