Một giây đó, trong lòng anh bỗng có chút nghi hoặc.
Cô nhóc này, rốt cuộc đã nhìn theo anh được bao lâu rồi?
Hẳn sẽ không phải từ lúc anh cướp được cái ly đã nhìn anh đâu?
Nếu vậy không phải là cô cũng thấy được dáng vẻ khi nãy anh trực tiếp liếm hết vết son cô lưu lại trên ly nước?
Nếu họ là một cặp đội bình thường, làm những thứ này coi như cũng là tạo tình thú.
Nhưng bây giờ bọn họ lại danh không chính ngôn bất thuận như vậy, rốt cuộc Duật Tiểu Gia vẫn cảm giác, vẻ mặt Lăng Công Chúa khi nhìn anh giống như đang nhìn một tên biến thái vậy!
Không sao cả!
Duật Tiểu Gia nói với bản thân như vậy!
Dù sao cô đã thấy được, anh còn có thể làm gì nữa?
Anh cố gắng khiến bản thân tránh đi ánh mắt của cô gái đi nhưng làn môi cô giống như một loại ma lực khiến anh phải chăm chú nhìn vài lần.
Vẫn còn nhớ rõ, khi nếm dấu môi kia chính là hương vị ngọt ngào của quả đào.
Giống như gương mặt của cô vậy, trắng nõn nà!
Trông cũng ngon miệng ngọt ngào giống quả đào vậy.
Cũng không nếu biết bây giờ cắn môi cô một cái mà nói, sẽ có cảm giác gì.
Là giống với lần trước khi ở trong khu nhà anh nếm được vị ô mai? Hay