Chỉ là cô không thích bày gương mặt yếu đuối của mình ở trước mắt Quý Xuyên. Nhất là khóc lóc ở trước mặt Quý Xuyên, cô tuyệt đối không cho phép mình như vậy.
Cô mạnh mẽ, khi nước mắt có thể rơi xuống, trong giây phút đó cô xoay người.
Quý Xuyên, vì sao bây giờ đối mặt anh, em luôn có một loại cảm giác mỏi mệt không thôi?
Là chờ đợi quá lâu không nhận được đáp lại của anh sao?
Tiếu Bảo Bối nghĩ không ra đáp án mình muốn, chỉ có thể thả mình vào dòng nước ấm trong bồn tắm, để dòng nước ấm áp mang đi tất cả mỏi mệt trên người. . . . . .
Chỉ là khi cô tắm xong, cô đứng trước gương phát hiện ngực mình có một dấu hồng quỷ dị. . . . . .
—— Tuyến phân cách ——
"Kiều, tôi phát hiện có một chỗ chơi rất vui, cùng đi đi." Sáng sớm hôm nay, Kiều Trác Phàm vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười vô hạn xuất hiện ở trước mặt mình.
Không đợi Kiều Trác Phàm tránh ra, Đàm Duật trực tiếp tự lách qua anh, xông vào. Sau đó, cậu ta tự nhiên bắt chéo chân ngồi lên sofa, "Duật, tôi nói sau này cậu muốn đến mấy chỗ đó thì không cần đến tìm tôi." Kiều Trác Phàm mặc áo tắm, cổ áo hơi mở rộng, có chút lười biếng.
Đàm Duật đã vào cửa, nhưng anh vẫn duy trì động tác mở cửa, đứng nghiêng người.
Nắng sớm lười biếng chiếu lên cơ thể của anh, giống như vì anh mà làm ra một tầng hào quang. Vốn khuôn mặt anh tinh xảo xuất chúng, trong nắng sớm có một loại dịu dàng lúc ẩn lúc hiện, làm cho người ta kìm lòng không được nhìn anh chằm chằm.
Kiều Trác Phàm như vậy, nhìn lướt qua giống lưu manh.
Kiều Trác Phàm có chứng bực bội khi mới thức dậy nghiêm trọng, việc này rất ít người biết.
Mà lúc anh yên lặng, chính là dấu hiệu của bão táp sắp xảy ra.
Đàm Duật lớn lên cùng anh, đương nhiên rất rõ điểm này.
Không ngoài dự liệu của anh, biểu hiện yên lặng duy trì không tới vài giây, liền có một trận gió mạnh thổi qua bên tai Đàm Duật. . . . . .
Sau khi Đàm Duật nghĩ nghĩ, lại ngồi thẳng mở miệng nói: "Kiều, phản ứng hôm nay của cậu giống như chậm một chút."
Dựa theo hiểu biết của Đàm Duật đối với Kiều Trác Phàm, Kiều Trác Phàm bị trêu đùa sẽ tiếp tục truy kích, không làm Đàm Duật anh bị thương, thề không bỏ qua.
Nhưng hôm nay Kiều Trác Phàm, thật sự có chút kỳ quái.
". . . . . ." Bị anh trêu chọc một phen, Kiều Trác Phàm vẫn không có biểu tình gì. Hơn nữa, Đàm Duật rõ ràng nhìn thấy anh nắm chặt quả đấm, muốn vung quyền lần thứ hai. Nhưng vào lúc cuối cùng, đột nhiên anh dừng quả đấm lại, xoay người đi khỏi.
Mà điều làm cho Đàm Duật buồn bực chính là tư thế đi hôm nay của Kiều Trác Phàm. . . . . .
"Kiều, vì sao bộ dáng đi lại hôm nay của cậu lại giống như con vịt vậy?"
". . . . . ."
"Kiều, tới cùng cậu làm sao vậy? Chắc không phải tối hôm qua chơi quá trớn với cô gái nào đó nên bị hỏng chứ gì?" Lời của cậu ta nghe ra như là đang quan tâm Kiều Trác Phàm, nhưng khóe miệng dương lên độ cong không cần nói cũng biết.
Gần như tiếng nói vừa dứt, một lon bia liền bay tới mặt cậu ta.
Từ nhỏ được cha nuôi và bố già nhà mình bồi dưỡng, năng lực phản ứng tự nhiên của Đàm Duật cũng không tệ. Rất nhanh, cậu ta cũng tiếp được lon bia kia.
Còn Kiều Trác Phàm, anh lại lấy ra một bình rượu từ trong tủ lạnh, bật nắp liền rót vào miệng.
"Kiều, hôm nay cậu làm sao vậy?" Làm anh em nhiều năm như vậy, làm sao Đàm Duật có thể không nhìn ra một loạt khác thường của Kiều Trác Phàm.
Sau khi uống mấy ngụm lớn bia vào bụng, sắc mặt Kiều Trác Phàm có chút dịu đi. Chỉ là mỗi một bước, cũng làm gân xanh trên trán anh nổi lên.
"Duật, câu nói xem nếu cậu trốn vào nhà của một người, xác xuất thành công để cậu thuận lợi lấy đi sổ hộ khẩu nhà người đó là bao nhiêu?" Ngồi xuống ghế sofa, biểu tình Kiều Trác Phàm có chút thả lỏng hơn bình thường, sau đó môi mỏng nhẹ nhàng khép mở.
"Xác xuất thành công đương nhiên là trăm phần trăm." Đàm Duật nhắc tới vấn đề này, bản năng hung hãn ương ngạnh liền phát ra. Nhưng nói xong, giống như cậu ta lại nghĩ đến cái gì đó, nghiêng người hỏi: "Ai chọc tới cậu rồi hả?"
Đối với vấn đề này của Đàm Duật, Kiều Trác Phàm chỉ nhìn cậu ta một cái, con ngươi kia tối như mực xoay xoay, không nói gì nữa. . . . . .
—— Tuyến phân cách ——
Trong căn hộ nào đó trong trung tâm thành phố.
Người phụ nữ mặc một bộ váy xinh đẹp, cổ áo quá thấp làm người ta mở rộng tầm mắt.
Trên bàn cơm, còn bày đủ các loại món ăn. Từ những món này cũng có thể nhìn ra được cô đã hao phí tâm tư rất nhiều.
Chẳng qua, mấy món ăn này giống như trong thời gian dài chưa được đụng tới. Vốn thức ăn đang nóng hôi hổi, bây giờ nhìn qua không có một chút độ ấm nào.
Mà trong cả quá trình, người phụ nữ thường nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, sau đó lại lấy điện thoại di động ra.
Cô bấm một số điện thoại nào đó đã thuộc làu, lại liên tiếp nhận được câu trả lời: "Thật xin lỗi, số điện thoại này đang tắt máy."
Liên tục lặp lại nhắc nhở như vậy, làm cho cô vô lực.
Quý Xuyên, tới cùng anh đang ở đâu vậy?
Vì sao từ sau khi rời khỏi vào tối hôm qua, anh cũng chưa về? Ban ngày, ngay cả công ty cũng không đến. . . . . .
Rốt cục, khi đồng hồ trên tường chỉ hướng chín giờ, cửa lớn truyền đến tiếng động.
Vốn người phụ nữ đang ngồi yên tĩnh trên sofa, lập tức chạy nhanh qua.
"Xuyên, tại sao bây giờ mới trở về. . . . . ." Cô giống như một người vợ hiền lành, thành thạo tiếp nhận áo khoác tây trang trong khuỷu tay của anh, mang vào phòng cất kỹ.
"Xuyên, em làm món cá chép thịt kho tàu anh thích nhất, nhanh ăn đi." Khi người phụ nữ từ trong phòng đi tới, nhìn anh vẫn chưa ngồi ở trước bàn ăn, mà vùi ở trên ghế sofa.
"Xuyên, có phải đồ ăn đã nguội rồi hả? Không sao, em đi hâm nóng cho anh." Cô quét mắt nhìn anh một cái, thấy anh vẫn duy trì bộ dáng như trước, cũng không nhìn về phía cô. Trong mắt cô, loé lên chút mất mát. Nhưng rất nhanh, cô lại che đấu toàn bộ cảm xúc thâm sâu xuống, sau đó bưng những thức ăn trên bàn cơm vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, truyền đến âm thanh rất nhỏ. Anh biết, cô đang bắt đầu làm việc.
Dạ dày của anh không tốt, chỉ có thể ăn ít chia làm nhiều lần. Người phụ nữ này vì muốn anh có thể đúng lúc ăn được cơm canh nóng, liền đi đăng ký học nấu ăn. Cho dù từ đầu cô không thích ở trong phòng bếp. . . . . .
Tóm lại, người phụ nữ này chính là một người vợ giỏi giang. Cho tới nay Quý Xuyên đều cho là như vậy.
"Xuyên, em hâm nóng đồ ăn rồi, mau tới đây ăn đi." Cô gọi anh, thấy anh không cử động, cô thậm chí còn chủ động đến kéo anh qua.
"Nhanh ăn đi, chẳng thế thì dạ dày của anh lại không thoải mái nữa." Cô tự mình đặt chiếc đũa vào tay anh.
Nhưng anh nhìn một bàn thức ăn, cũng không có một chút khẩu vị nào.
Nhìn thức ăn cả buổi, anh nói: "Anh ăn xong rồi."
Sau đó, anh buông đũa xuống, xoay người rời đi.
Cô vẫn nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ là không đợi anh quay đầu.
Sau một lát, cô ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn bàn đầy thức ăn cô cố gắng nặn ra vẻ tươi cười.
Kỳ thật, vì chờ anh trở về cùng ăn, cô cũng chưa ăn cơm.
Vì một bàn đồ ăn này, cô làm cả ngày, bây giờ cũng rất đói.
Anh không ăn, vậy cô liền ăn hết.
Xem ra tâm tình của cô đã tốt lên, sau khi nếm một miếng thịt kho tàu liền cúi đầu.
Có thể nhìn thấy khóe miệng của cô đang cười. Lại không nhìn thấy hai tròng mắt của cô. . . . . .
Lát sau, một giọt nước mắt sáng chói rơi xuống. . . . . .