Mục lục
Hôn nhân bất ngờ: đoạt được cô vợ nghịch ngợm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi



“Diệp Tử Hi, anh buông tay ra!” Bị Diệp Tử Hi kéo đi ra ngoài đường, Nhạc Dương liên tục giãy giụa.



Nghĩ tới ngày đó Đổng Tình vừa ngồi trên đùi của anh vừa cười nhạo Nhạc Dương cô, lại nghĩ tới Diệp Tử Hi ở trước mặt mấy người bạn chơi bời kia của anh, phủi sạch mối quan hệ của bọn họ không còn chút gì, trong lòng Nhạc Dương cực kỳ khó chịu.



Hơn nữa cộng thêm sự tức giận của việc mấy năm qua tỏ tình luôn bị từ chối, lúc này cô giống như một người điên!



Giơ nắm đấm lên, trực tiếp đánh mạnh vào trên mặt của Diệp Tử Hi một đấm, khiến cho anh ta buông lỏng tay ra.



“Đến cùng thì anh muốn làm gì vậy?” Khóe mắt của cô có một chất lỏng ấm áp xẹt qua, Nhạc Dương vội vàng giơ tay lên gạt đi một cái. Nước mắt nhanh chóng biến mất ở trên mu bàn tay của cô.



Bây giờ cô lại mang theo một tư thế ương ngạnh. Giống như một dũng sĩ không ai có thể đánh bại được vậy.



“Nhạc Dương . . .”



Dường như Diệp Tử Hi không dự liệu được Nhạc Dương sẽ có phản ứng lớn như vậy. Quả đấm này đánh đau tới mức khiến cho khóe miệng của anh ta rỉ máu.



“Tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn hỏi em mấy vấn đề thôi!”



“Muốn hỏi cái gì sao không hỏi ở bên trong? Tại sao phải kéo tôi đi ra ngoài này?” điễnn dàn nên quýndon. Nhưng mà, so với sự nóng bức ngột ngạt ở bên trong, thì Nhạc Dương lại thích cảm giác gió đêm thổi vào như ở ngoài này hơn.



Bị cơn gió thổi vào như vậy, Nhạc Dương lập tức cảm thấy đầu óc của mình tỉnh táo hơn rất nhiều.



“Nhạc Dương, em thực sự muốn kết hôn cùng với một người không quen biết sao?” Đây là vấn đề thứ nhất mà Diệp Tử Hi muốn hỏi.



Anh ta nhìn Nhạc Dương, trong đôi mắt hiện lên sự đau đớn. Nhưng mà, không biết cái đau này hiện lên vì Nhạc Dương, hay là bởi vì quả đấm vừa rồi.



“Xem mắt rồi kết hôn, cũng không tính là kết hôn với một người không quen biết! Theo như lời nói của anh, những người xa lạ kết hôn với nhau như vậy cũng có rất nhiều!”



“Vậy em xác định, em xem mắt sau đó kết hôn, sẽ hạnh phúc sao?” Diệp Tử Hi lại hỏi.



“Chưa từng trải qua, sao biết được là sẽ không hạnh phúc?” Lúc trả lời xong vấn đề này, Nhạc Dương có chút không kiên nhẫn, “Diệp Tử Hi, nếu như anh kéo tôi ra ngoài chỉ để hỏi mấy vấn đề này, vậy thì tôi đi trước đây!” điễnn dàn nên quýndon.



Vấn đề như vậy không phải sẽ càng đụng vào vết thương lòng của cô hay sao?



Nếu như có thể, đương nhiên cô không muốn xem mắt xong rồi hết hôn. Loại tình huống đó, sẽ không hiểu rõ được tính tình của đối phương, lại phải kết hôn với người mình không yêu, Nhạc Dương vẫn luôn xem thường điều này.



Nhưng vấn đề là, cô lo lắng rằng nếu như mình không kết hôn, mỗi lần nhìn thấy Diệp Tử Hi thì ý chí của cô sẽ trở nên không kiên định. Đến lúc đó, lại tiếp tục đi theo phía sau anh, khiến cho anh bỏ chạy, khiến cho anh chán ghét.



Mà đó là cảm giác mà Nhạc Dương căm ghét nhất.



Vì để cho mình hạ quyết tâm, cô mới có thể đưa ra quyết định đi xem mắt rồi kết hôn như vậy.



Nhưng mà bây giờ, Diệp Tử Hi lại lượn lờ ở trước mặt cô, cô thực sự lo lắng mình sẽ bị Diệp Tử Hi làm cho tiếp tục dây dưa, làm cho dao động quyết tâm mà cô vất vả lắm mới đưa ra quyết định được.



Bỏ lại lời nói này, Nhạc Dương liền xoay người đi.



“Nhạc Dương . . .”



“Nhạc Dương, em hãy đứng lại đó cho tôi!”



“Nhạc Dương, em hãy nghe tôi nói đã!” điễnn dàn nên quýndon.



Sau lưng, Diệp Tử Hi vẫn còn đang cố gắng gọi cô lại, nhưng mà bước chân của Nhạc Dương cũng không vì tiếng gọi này của anh ta mà dừng lại.



Không phải là cô tuyệt tình, mà là cô lo lắng nếu như cô không đi tiếp, thì cô thực sự sẽ bị dao động quyết tâm. Rồi sao đó lại sa vào sự đau khổ và rối rắm muốn thoát khỏi Diệp Tử Hi, nhưng mà bản thân mình lại trầm mê bên Diệp Tử Hi không thể tự thoát ra được.



Cô cảm thấy, bây giờ đi thì mới là lựa chọn tốt nhất đối với hai người.



“Nhạc Dương, tôi nói là nếu như . . .”



Ngay lúc Nhạc Dương đã đi được một đoạn thì lúc này giọng nói của Diệp Tử Hi cũng cao giọng lên một chút.



Giọng nói kia, càng lúc càng nâng cao lên hơn, giống như là sợ cô sẽ không nghe thấy được vậy. Diễng đáng ele quiý don



Khi giọng nói kia vang lên, bước chân của Nhạc Dương dần dần thay đổi đi chậm lại.



Sau đó dường như người đàn ông kia cũng phát hiện được điều này, tiện đà hỏi: “Nếu như anh đồng ý với em là chúng ta sẽ tìm hiểu nhau một chút, có phải em sẽ đồng ý với tôi là sẽ không xem mắt và kết hôn với người khác?”



Vấn đề này khiến cho Nhạc Dương bất ngờ.



Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Diệp Tử Hi sẽ thực sự nói với cô: “Chúng ta tìm hiểu nhau một chút!”



Cho dù cô theo đuổi Diệp Tử Hi lâu như vậy . . .



Một giây kia, hai chân của cô giống như bị đổ chì vậy, không nhúc nhích được.



Thật ra, trước kia chỉ cần Diệp Tử Hi liếc mắt nhìn cô một chút thôi, thì Nhạc Dương đã vui vẻ muốn điên lên luôn rồi.



Mà hôm nay lực chú ý của Diệp Tử Hi dường như lại đặt hết lên trên người của cô. Thậm chí bộ dạng của anh giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đồng ý hẹn hò với Nhạc Dương vậy, điều này có thể khiến cho Nhạc Dương không động lòng được sao?



“Nhạc Dương, tôi . . .”



Nhạc Dương dừng bước nhìn Diệp Tử Hi, hơi thở có chút dồn dập, giống như đang khảo nghiệm một cái gì rất quan trọng vậy.



“Anh . . . Anh muốn nói điều gì!” Nhạc Dương quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng lại thấy Diệp Tử Hi vẫn cau mày lại. Diễng đáng ele quiý don



Một lúc lâu sau, anh ta cũng không mở miệng nói chuyện, mà chỉ đấu mắt cùng với cô.



Ánh mắt kia rất sâu thẳm, vừa như nhìn Nhạc Dương, vừa lại như không phải.



Lại muốn đùa giỡn cô?



Giống như đêm hôm đó?



Trước mặt bạn bè của anh, anh hiểu hiện sự không thèm để ý tới cô?



Có lẽ đây cũng là một loại phương thức vui đùa của mấy công tử con nhà giàu.



Nhưng mà Diệp Tử Hi, loại trò chơi như vậy tôi rất sợ!



Tôi sợ trở thành tiêu điểm cười nhạo của mọi người, cũng sợ lại bị người khác mỉa mai. táoSSdiennđỏg dànlew quy9on.



Cho nên, nếu như anh vẫn muốn chơi loại trò chơi này, vậy thì tôi không theo nổi . . .



Nghĩ đến đây, khóe môi của Nhạc Dương hơi cong lên.



Sự bi thương vô hình lan tràn ra . . .



Giống như nhìn Nhạc Dương cười đau buồn như vậy lại có chút cuốn hút.



Hình tượng của cô bé béo ú trước kia, không bằng một góc của cô lúc này.



Nhưng mà Diệp Tử Hi không thừa nhận cũng phải thừa nhận, Nhạc Dương như vậy rất có phong tình. Hơn nữa còn rất có tính khiêu khích với anh . . .



Nhìn thấy Nhạc Dương đang sắp xoay người đi một lần nữa, Diệp Tử Hi không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên tiến lên kéo Nhạc Dương lại.



Lúc này, mặc cho Nhạc Dương giãy giụa như thế nào đi nữa, đột nhiên anh ta cúi người hôn lên môi của Nhạc Dương.



Nụ hôn này không sâu.



Có thể nói, chỉ là hai cánh môi đụng vào nhau thôi.



Nhưng lại khiến cho Nhạc Dương trợn trừng hai mắt lên, ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại vô số lần ở trước mặt của cô.



Nhạc Dương đã từng vô số lần mơ mộng được hôn môi với Diệp Tử Hi. Vì để thực hiện giấc mơ đẹp đẽ đó, đã vài lần cô có ý định chuốc cho Diệp Tử Hi say, sau đó cô muốn làm gì thì làm. SSdienng dànlew quy9on.



Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại khuyên can, nên cuối cùng chuyện này không được như ý nguyện.



Bởi thế cho nên Nhạc Dương đã từng cho rằng đời này xác suất cô và Diệp Tử Hi hôn nhau chính là con số không.



Vậy mà khi giấc mộng này thành hiện thực, thì Nhạc Dương lại có cảm giác như mình đang nằm mơ . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK