Diệp Tử Hi...
Anh biết người này, anh ta có quen biết với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng Kiều Trác Phàm không thích cách ăn mặc màu mè giống chim khổng tước của anh ta.
"Không ngờ anh cũng có thể tới được nơi này?" Cách ăn mặc và nói chuyện của Diệp Tử Hi khiến Kiều Trác Phàm cảm thấy khó chịu.
Kiều Trác Phàm đã gặp và tiếp xúc với rất nhiều người, so với Diệp Tử Hi thì không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần nên anh chỉ cần nhìn một cái liền biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Nhìn quần áo của Kiều Trác Phàm không có ký hiệu của hãng thời trang nào nên Diệp Tử Hi rất xem thường anh. Mà lúc này anh ta đang vuốt ve ký hiệu của một hãng nổi tiếng nào đó trên ống tay áo. Diệp Tử Hi có cảm giác mình và Kiều Trác Phàm không cùng một đẳng cấp.
Nhưng Diệp Tử Hi lại không biết rằng bây giờ người có tiền đều không còn thích lưu lại ký hiệu trên quần áo. Bây giờ người ta chỉ ưa chuộng những thiết kế độc quyền.
Giống như bộ âu phục Kiều Trác Phàm đang mặc, phía trên mặc dù không có một nhãn mác nào nhưng đây chính là trang phục có một không hai, chỉ thiết kế cho riêng anh. Phía bên trong có một ký hiệu, đó là tên của Kiều Trác Phàm được thêu bằng tay.
"Ơ, đây là nhãn hiệu nào vậy?" Nếu Diệp Tử Hi thích khoe khoang như vậy thì Kiều Trác Phàm không ngại mà phối hợp diễn với anh ta.
Khi hỏi câu này, đôi mắt Kiều Trác Phàm như sáng lên, giống như phát hiện ra thứ gì mới mẻ.
Diệp Tử Hi tự cho rằng ánh mắt này là Kiều Trác Phàm khó được thấy một bộ trang phục tốt như vậy nên mới kích động.
Nhưng những người biết Kiều Trác Phàm đều hiểu dáng vẻ này của anh chính là sắp có người gặp phải xui xẻo.
"Versace đấy!" Diệp Tử Hi cười cười, giống như là lơ đễnh để ký hiệu ở ống tay áo lộ ra." Thật ra thì bộ quần áo này mặc cũng được, chỉ là giá cả có chút cao!"
Hiện tại Diệp Tử Hi có cảm giác mình rất ưu tú, hơn người.
Anh ta để lộ nhãn hiệu ra trước mặt của Kiều Trác Phàm chính là muốn cho anh biết, loại trang phục này cả đời Kiều Trác Phàm cũng không thể chạm tay tới được.
Nhưng Diệp Tử Hi không biết, bộ quần áo Kiều Trác Phàm đang mặc chính là nhà thiết kế của Versace tự tay thiết kế cho anh. Tất nhiên Kiều Trác Phàm rất rõ giá cả như thế nào, không cần Diệp Tử Hi nhắc nhở!
"Ừ, quả thật thật đắt!"
"Đúng vậy! Chẳng qua bình thường tôi sẽ mặc trang phục của nhãn hiệu này." Diệp Tử Hi nhìn Kiều Trác Phàm chỉ thuận miệng nói, không hề lộ ra vẻ thèm thuồng đối với bộ quần áo trên người anh ta, càng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nên trong lòng Diệp Tử Hi có chút không vui.
"Thật sao? Còn tôi thì lại mặc nhiều loại nhãn hiệu!" Lời này của Kiều Trác Phàm đều là sự thật.
Anh không mặc cố định một nhãn hiệu nào. Phần lớn đều là bọn họ làm xong đưa đến nhà, Kiều Trác Phàm mặc cảm thấy thích hợp liền giữ lại, không thích hợp sẽ đưa trở về. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ không để bọn họ chịu thiệt thòi về tiền bạc.
"... Giá cả tương đối thấp, bình thường tương đối dễ lựa chọn." Diệp Tử Hi nghe Kiều Trác Phàm nói, vừa cười vừa đáp lời.
"Thật sao? Thật ra tôi không có nhiều kinh nghiệm như vậy!" Kiều Trác Phàm lại thuận miệng nói.
Anh không coi trọng giá cả, trang phục. Anh không bắt bẻ gì nhiều, chỉ là có lúc yêu thích sự chỉnh chu mà thôi.
"Cũng đúng, người như anh có lẽ không có sự lựa chọn rồi. À, lời mời của anh là từ đâu mà có vậy?" Trong lời nói của Diệp Tử Hi không tránh khỏi có vị chua.
Thư mời của anh ta là Diệp gia tốn hết tâm tư mới có được.
Mặc dù Diệp gia cùng Mã gia đã thỏa thuận về đám cưới, nhưng vẫn chưa chính thức công bố tin tức này ra bên ngoài, tất cả vẫn còn là một ẩn số, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khó có khi Lăng gia tổ chức một bữa tiệc như vậy, dĩ nhiên dù bất cứ giá nào Diệp gia cũng muốn tham gia.
Ngoài việc đến đây để tìm vài mối hợp tác kinh doanh, Diệp gia còn muốn tìm được chỗ dựa cao hơn.
Mặc dù ở thành phố này Mã gia cũng có thể coi là một gia tộc lớn, nhưng so với Lăng gia thì lại như muối bỏ biển.
Cho nên mặc dù đã liên hôn với Mã gia nhưng Diệp Tử Hi vẫn đến tham gia tiệc sinh nhật của Lăng công Chúa.
Nhưng Diệp Tử Hi không thể ngờ, người đàn ông của Tiếu Bảo Bối mà anh ta vẫn luôn xem thường cũng xuất hiện ở đây. Đây chính là nguyên nhân Diệp Tử Hi tò mò làm thế nào mà Kiều Trác phàm có được thư mời.
"Cũng không có gì, bạn đưa!" Là Anna trực tiếp đưa cho anh.
"Bạn đưa?" Diệp Tử Hi buồn bực, nhân vật nhỏ giống như Kiều Trác Phàm chẳng lẽ còn có bạn bè trong giới thượng lưu sao?
Kiều Trác Phàm không muốn lãng phí thời gian với việc này thêm nữa. Tầm mắt của anh rất lơ đãng. Loại ánh mắt lạnh nhạt ấy khiến người khác có chút rợn tóc gáy.
Kiều Trác phàm chỉ mở miệng hừ nhẹ: "Ừm!"
Sau đó, anh nhìn về phía trước, không lên tiếng nữa...
"Được, khó có dịp anh được tham gia những buổi tiệc như vậy, nên cố gắng nắm bắt thời cơ! Đúng rồi, bên kia còn có trà bánh, cần gì tự anh..." Diệp Tử Hi dùng giọng điệu của người từng trải nói với Kiều Trác Phàm.
Chỉ là anh ta không biết, thật ra thì Kiều Trác Phàm đã đến Lăng gia nhiều lần. Có lúc, Anna còn giữ anh ở lại dùng bữa.
Kiều Trác Phàm hiểu rõ bố cục của Lăng gia hơn so với những người khác. Cách làm bây giờ của Diệp Tử Hi chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ...
Kiều Trác Phàm không trực tiếp vạch trần Diệp Tử Hi, chỉ khẽ vuốt cằm nhìn anh ta, dùng giọng điệu khiến người khác không nhìn ra bất kỳ thái độ nào của anh đối với Diệp Tử Hi nói: "Cám ơn..."
Kiều Trác Phàm lạnh lùng như thế khiến Diệp Tử Hi trong nháy mắt nhăn mày.
Rốt cuộc là ai cho Kiều Trác Phàm tự tin như vậy, ngay cả Diệp Tử Hi anh cũng có thể không để vào mắt?
"Tôi còn có việc khác, xin phép đi trước!" Vốn dĩ Kiều Trác Phàm còn muốn trêu chọc Diệp Tử Hi, chỉ là cách đó không xa xảy việc khiến Kiều Trác Phàm run sợ trong lòng.
Ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện cùng Diệp Tử Hi, tầm mắt của anh vẫn luôn chú ý đến Tiếu Bảo Bối và Tô Tiểu Nữu.
Bây giờ, hình như Tô Tiểu Nữu định đưa bảo bảo nhà anh đi đâu đó, điều này làm cho Kiều Trác Phàm không khỏi lo lắng.
Đó là bảo bối của Kiều Trác Phàm anh. Anh vẫn không thích cô và người khác tiếp xúc riêng với nhau, mặc kệ là nam hay nữ, trong lòng anh đều sẽ có chút ghen tị.
Hơn nữa, từ Đàm Duật mà Kiều Trác Phàm biết được, Tô Tiểu Nữu trừ việc có những cống hiến vượt trội ở khoa sản thì đối với GV còn điên cuồng hơn.
Nếu lúc này Tiếu Bảo Bối bị dẫn đi, Kiều Trác Phàm rất lo lắng cô sẽ bị Tô Tiểu Nữu phổ cập những kiến thức không lành mạnh.
"Anh thì có thể có chuyện gì?" Nghe Kiều Trác Phàm nói, khóe miệng Diệp Tử Hi không tự chủ liền lộ ra nụ cười châm chọc.
Diệp Tử Hi cho rằng Kiều Trác Phàm có thể đến bữa tiệc như vậy đã là vinh hạnh cho anh rồi. Mục đích chủ yếu của Kiều Trác Phàm phải là va chạm xã hội, lôi kéo các mối quan hệ. Diệp Tử Hi còn cảm thấy, bản thân anh ta là người của giới thượng lưu, anh ta chủ động cùng Kiều Trác Phàm tán gẫu đã là ban ơn đối với Kiều Trác Phàm. Nhưng bây giờ người đàn ông này lại muốn bỏ lại anh ta để rời đi?
Việc này khiến Diệp Tử Hiếm có chút không tiếp thu nổi.
Nhưng Kiều Trác Phàm giống như không nghe được lời nói của Diệp Tử Hi, anh trực tiếp rời đi.
Khi Diệp Tử Hi ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng của anh thì đã không tìm được tung tích.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta có thể tàng hình sao?"
Diệp Tử Hi nhìn về phía trước, bất đắc dĩ gãi đầu...