“Cô Tiếu à, cô có cảm thấy cuộc sống tân hôn của chúng ta có chút đơn điệu và nhàm chán không?”
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiếu Bảo Bối lại ôm lấy chiếc gối ôm, lười biếng nằm trên ghế sô pha xem ti vi, sau đó thì nghe thấy sau lưng mình vang lên một giọng nói buồn chán như vậy.
“Không biết nữa…”
Có lẽ là do hôm nay ở công ty phát sinh quá nhiều chuyện, khiến cho Tiếu Bảo Bối không có chút tinh thần nào.
Bây giờ còn chưa tới chín giờ, mà cô đã bắt đầu buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu xuống.
Nếu không phải lời nói của Kiều Trác Phàm đã phá đám cô, thì đoán chừng lúc này cô đang ngủ gà ngủ gật.
“Không có sao? Tại sao anh lại cảm thấy buồn chán như vậy?” Kiều Trác Phàm từ phía sau ghế sô pha bắt đầu nhảy dựng lên, ngồi xuống một bên ghế sô pha.
Nhìn một người to lớn nhảy lên ghế sô pha như một con khỉ, Tiếu Bảo Bối bị lắc lư đến mức tỉnh ngủ hẳn.
“Em cảm thấy, cuộc sống này vẫn còn rất tươi đẹp!” Đối với Tiếu Bảo Bối mà nói, tan làm về không phải làm gì chỉ việc ăn, còn có thể xem bất cứ bộ phim nào mà mình muốn xem ở trên ti vi màn hình rộng bằng internet, lại không cần phải khổ sở kiếm từng đồng tiền một, không có chuyện gì khiến cho cô vui vẻ hơn những điều này!
“Đúng là rất tươi đẹp. Nhưng mà em không cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó sao?” Kiều Trác Phàm vừa nói, bàn tay bắt đầu sờ soạng vào eo của Tiếu Bảo Bối.
Ừ, cái bụng nhỏ tròn vo!
Nhưng mà, anh không để ý!
Kết quả là, anh quyết định sờ thêm một chút!
Nhưng mà cái móng vuốt của anh bắt đầu tiến công xung quanh cái bụng tròn vo của Tiếu Bảo Bối, thì bị bàn tay của cô đánh bay, ý muốn nói: Anh không để ý, nhưng em để ý!
Trộm tình không thành, Kiều thiếu cũng không giận.
“Tiếu Bảo Bối buồn chán quá đi! Có muốn cùng chơi một trò chơi không?” Kiều đại gia hỏi vô cùng chân thành.
Đúng lúc bộ phim truyền hình trên ti vi hết, cô tạm thời không có bô phim nào hay để xem, cũng có chút nhàm chán. Tiếu Bảo Bối nói: “Được, chơi trò gì nào?”
Kiều đại gia vừa nghe thấy Tiếu Bảo Bối đồng ý, nụ cười kia muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu: “Vậy chơi trò chơi em cưỡng bức anh đi!”
Vừa nói xong những lời này, anh liền vội vàng cởi bỏ nút áo sơ mi màu đen của mình ra.
Theo đó những cơ ngực bắt đầu xuất hiện trước mặt của Tiếu Bảo Bối, cô vô tình nuốt nước miếng một cái, nhân tiện nói: “Trò chơi này không dễ chơi, đổi trò khác đi!”
Kiều Trác Phàm coi cô là đứa ngốc sao?
Chơi như vậy, người chiếm lợi không phải là anh sao?
Cô không phải là kẻ ngốc đâu…
“Không thì anh cưỡng bức em?” Vẻ mặt của Kiều thiếu rất bình thản, giống như là anh đang nói chuyện của người khác vậy.
Nhưng ánh mắt, không ngừng quét khắp người của Tiếu Bảo Bối.
“Thôi đi! Em thèm vào!” Tiếu Bảo Bối ném gối ôm về phía anh.
“Hay là anh dẫn em đi gặp anh em của anh?” Kiều đại gia lại xích lại vài phân. Hơi thở sạch sẽ và mạnh mẽ, trong trẻo và rõ ràng, khiến cho người ta không thể không tin tưởng.
“Gặp Đàm Duật sao?” Anh em của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối nhớ ngay tới Đàm Duật. Nhưng mà cho tới bây giờ, dường như cô và anh ta chưa từng chính thức gặp mặt.
Kiều Trác Phàm nghe xong lời nói của Tiếu Bảo Bối, nở nụ cười ngả ngớn.
"Không không không, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!"
"Cái gì?"
Tiếu Bảo Bối cảm thấy khó hiểu, lúc Kiều Trác Phàm đưa tay xuống, cởi dây lưng của mình ra.
“Em không thèm gặp đâu!” Túm lấy cái gối ôm ở bên cạnh về, Tiếu Bảo Bối chạy trốn giống như chó bị cắn đuôi. Trước khi đóng kín cửa phòng của mình lại, cô còn thè lưỡi một cái với Kiều Trác Phàm đang ngồi ở ghế salon, sau đó đóng chặt cửa lại.
Nhìn bộ dạng Tiếu Bảo Bối khôi phục lại sự nhanh nhẹn và vui vẻ như thường ngày, Kiều Trác Phàm mới lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái nhất đêm nay.
Nghĩ hôm nay cô có chút khác thường, anh cảm thấy nhất định phải trừng trị người nào đó một chút rồi.
Cuối cùng ánh mắt của anh nhìn xuống phía dưới dây lưng.
“Người anh em, xem ra chưa tới lúc mày gặt hái rồi! Chỉ có thể tiếp tục nuôi quân, nuôi nhuệ khí, tích lũy đạn dược rồi…”
Sau đó, ánh mắt của Kiều Trác Phàm lại nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng chặt của Tiếu Bảo Bối. Ánh mắt kia khiến cho người ta cảm thấy sâu không lường được
- - Đường phân cách - -
Ngược lại với cuộc sống tân hôn ngọt ngào của người khác, Tiếu Huyên cả đêm không ngủ được.
Bởi vì Quý Xuyên đi cả đêm không về nhà.
Cô chờ cả một buổi tối, muốn nghe một câu giả thích từ anh. Nhưng anh thì hay rồi, cả đêm cũng không thèm về nhà. Thậm chí, còn tắt nguồn điện thoại, khiến cho cô không thể nào tìm được anh.
Cứ như vậy, chờ tới buổi sáng hôm sau, Tiếu Huyên vẫn giống như mọi ngày ngồi trước gương để trang điểm, dặm phấn.
Nhưng hôm nay trang điểm đậm hơn, vì muốn che giấu đi sự tiều tụy trên gương mặt.
Sau khi trang điểm xong, Tiếu Huyên cầm túi xách định đi ra khỏi nhà, thì nhìn thấy Quý Xuyên vội vội vàng vàng chạy về.
"Tối qua đi đâu vậy?" Nhìn thấy anh vừa bước vào cửa, cô ta dứt khoát để túi xách xuống, chất vấn.
"..." Người đàn ông cũng không trả lời lại, chỉ vội vàng cởi áo khoác của mình ra, cầm lấy bộ quần áo khác đi vào phòng tắm.
Phản ứng như vậy, khiến cho người phụ nữ không nghi ngờ cũng khó.
Cô ta bắt đầu ngồi xổm xuống dưới đất, nhìn đi nhìn lại quần áo mà anh ta mới thay ra, không thấy dấu vết khả nghi nào.
Mà đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, rồi người đàn ông nhanh chóng kéo cửa phòng tắm ra, nhìn thấy cảnh tượng Tiếu Huyên đang ngồi xổm dưới đất xem xét quần áo của anh ta.
Anh ta làm như không nhìn thấy gì, đứng ở trước gương sửa sang lại bộ quần áo vừa mới thay này. Nhưng mà trong mắt của anh ta chợt lóe lên sự chán ghét, vì hành động của người nào đó.
“Quý Xuyên!” Bị người khác xem như không khí, không ai có thể có tâm trạng thoải mái được. Giống như Tiếu Huyên lúc này, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Khiến cho cô phải chờ cả đêm, đến bây giờ ngay cả một câu giải thích cũng không có, còn coi cô như không khí, đến cùng thì người làm sai là ai?
“Bây giờ tôi đang có chuyện, đừng làm phiền tôi.” Người phụ nữ ở sau lưng, dường như muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng. Sau khi thắt cà vạt xong, Quý Xuyên ném ra một câu nói như vậy.
Sau đó, anh ta nhìn lại quần áo trên người mình một chút, rồi chuẩn bị rời đi.
“Rốt cục thì anh có chuyện gì? Ăn mặc chỉnh tề như vậy, không phải là muốn đi gặp Tiếu Bảo Bối đấy chứ?” Tiếu Huyên đuổi theo, cố hết sức túm người đàn ông đã đi ra đến cửa lại!
“Quý Xuyên, lúc trước là anh tới trêu chọc tôi, rồi anh và tôi đi đăng ký kết hôn. Nhìn thấy mọi chuyện sắp xong xuôi rồi, bây giờ anh muốn vứt bỏ tôi sao? Tôi nói cho anh biết, không có dễ như vậy đâu!” Không có mấy người phụ nữ, bằng lòng giống như người điên gào thét vào mặt chồng của mình.
Tiếu Huyên cũng giống như vậy.
Nhưng mà cách làm của Quý Xuyên, quả thật là khiến cho người ta không thể nhịn được nữa!
Không biết có phải bị Tiếu Huyên nói trúng cái gì hay không, mà vẻ mặt của Quý Xuyên cứng ngắc lại.
Nhưng mà, vẻ mặt như vậy chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Bởi vì ngay sau đó, vẻ mặt của Quý Xuyên được thay bằng sự nghiêm túc, anh ta nói với Tiếu Huyên: “Đừng làm rộn, Nhạc Dương về nước rồi!”