Lúc này cô ta đâu còn dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý nữa.
Mã Viện Viện mặc một bộ công sở hiệu Chanel màu trắng, trên mặt dính đầy bùn đất. Không chỉ vậy, giày của cô ta cũng dính không ít bùn đất ẩm ướt.
Nhất là mái tóc đen của cô ta, bình thường vừa dài lại vừa mềm mượt, nhưng lúc này nhìn giống như là chuồng gà, phía trên còn kèm theo mấy cọng rơm rạ. Gương mặt trang điểm kỹ càng giờ cũng không nhìn ra chút tinh xảo nào. Cảm giác duy nhất Diệp Tử Hi cảm nhận được chính là người phụ nữ này cải trang thật lợi hại. Toàn bộ viền mắt đều đen thui không nói, còn có hai hàng vật thể màu đen không rõ kéo dài từ mắt đến tận dưới cằm.
Hơn nữa, cả lông mi giả cũng bị rớt xuống, dính ở trên gương mặt cô ta.
Tóm lại, nếu không phải vừa rồi người phụ nữ này chạy theo xe anh, nói cô ta là Mã Viện Viện thì chắc rằng Diệp Tử Hi cũng sẽ không nhận ra.
"Diệp Tử Hi, anh không cần hỏi gì hết. Chuyện này không liên quan đến anh." Bị Diệp Tử Hi hỏi làm Mã Viện Viện hơi thiếu kiên