"Con hiểu mà, phụ hoàng con vĩnh viễn là tốt với con nhất!" Chuyện vuốtmông ngựa này, từ bé đến lớn Lăng Công Chúa đúng là học được không ít từ trên người Tô Tiểu Nữu nhà bọn họ.
Một câu liền dỗ được Lăng Nhị Gia cười đến hăm hở.
"Được, biết ta thương con nhất là tốt rồi! Mệt mỏi thì mau ngủ đi..."Ông nhẹ nhàng hôn xuống mặt Lăng Công Chúa. Đây là món quà tốt nhất màTô Tiểu Nữu tặng cho ông, ông có thể không thương tiếc sao?
"Phụ hoàng cũng đi ngủ sớm một chút!"
Hai cha con thầm thì, còn bày tỏ tấm lòng ca ngợi nhan sắc của nhau một lúc rồi Lăng Nhị Gia mới rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng Lăng Công Chúa đóng lại lần nữa, hơn nữa cô cònlặng lẽ tiến lên khóa trái cửa lại thì trái tim của cô và Duật Tiểu Giarốt cuộc mới về vị trí cũ.
Thế nhưng đuổi được Lăng Nhị Gia không hề có nghĩa là Lăng Công Chúa đã an toàn rồi.
Sau khi Lăng Nhị Gia rời khỏi, Duật Tiểu Gia đang trốn sau gấu bông liền nhanh chóng đi ra. Ngay tại lúc Lăng Công Chúa còn chưa bước về giườngthì Duật Tiểu Gia lại ôm lấy eo cô, ý đồ tiến thêm bước nữa.
"Anh Duật, phụ hoàng em tùy lúc đều có thể quay lại!" Anh ôm cô như vậy, Lăng Công Chúa cũng có thể cảm giác được tiếng hít thở hỗn loạn cùngthân nhiệt của người nào đó dán lên.
Nếu không nhanh chóng đẩy anh ra thì không tránh khỏi việc lau súng cướp cò.
Nhưng Duật Tiểu Gia giống như không nghe thấy lời của cô, tay anh vẫnrơi xuống vòng eo cô, từng bước từng bước hướng lên trên...
"Anh Duật... Đừng làm vậy!" Ngay thời điểm nguy cấp, Lăng Công Chúa vội vàng giữ lại bàn tay anh, nói.
"Tiểu Chủ, đêm nay anh có thể ở