Truyện : Say Tình - chương 1.
- Có phải mày muốn bố mày chết , muốn cái nhà này tán gia bại sản thì mày mới vừa lòng đúng không?
- con không có mà mẹ.
- ai là mẹ của mày , tao không có phúc đến mức sinh ra cái loại như mày được . Sao mày không chết theo con mẹ mày luôn đi sống làm cái gì? Tao về đây làm lụng vất vả nuôi mày từ cái lúc mày mới có 5 tuổi. Tao có đối xử tệ bạc gì với mày không mà bây giờ mày lại nhẫn tâm để cái gia đình này rơi vào con đường cùng quẫn? Mày nhìn thằng bố mày xem rượu chè be bét nhưng tao vẫn cho mày đi học đến nơi đến chốn, tao có bắt mày bỏ học đi làm không? Bây giờ bố mày ung thư gan nằm một đống . Tao chạy vạy hàng ngày tiền đâu ra mà sao mày vẫn không biết thương tao hả ?
- con xin mẹ mà mẹ , con sẽ đi làm . Con sẽ cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho bố , con xin mẹ, xin mẹ đừng ép con.
- ép cái gì ? Chờ mày kiếm được tiền thì thằng bố mày đã xanh cỏ rồi. Tao đã nói đi nói lại với mày bao nhiêu lần , là chỉ cần đến đó ngủ với người ta một đêm thôi mất mát cái gì ? Ngủ xong một đêm là có cả chục triệu rồi. Mày giữ cái trinh trắng ấy của mày để làm gì ? Giữ để cho mấy thằng cô hồn các đản nó dùng miễn phí à ?
- Con xin mẹ mà mẹ . Như thế là bán thân , là thứ rẻ mạt nhất của xã hội .
- không có tiền mới chết, không có danh dự đ** chết được đâu . Không nói nhiều, nếu như mày mà không nghe theo lời tao thì bố mày chỉ có chết , cái nhà này có bán hết đi cũng không đủ trả nợ .
Dù đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể nào ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống, lúc này thì người mẹ kế đã hạ giọng đi đến bên Liên rồi nhỏ nhẹ .
- Liên này. Mẹ không phải là muốn ép con vào con đường chết , nhưng gia đình mình thực sự đi vào ngõ cụt rồi , bây giờ người ta đồng ý trả giá cao như vậy thì con phải cố gắng. Sau này có phải sẽ không lấy được chồng đâu, thời buổi này rồi con gái mất trinh đầy, con chỉ cần ráng lần này thôi , có tiền cho bố con đi xạ trị rồi bố con sẽ sống . Bây giờ mới có giai đoạn 1 nên còn có thể có hi vọng chữa trị, sau này bố con trở nặng rồi con có nghĩ lại cũng không còn kịp nữa. Nếu như người ta mua mẹ thì mẹ sẵn sàng đi bán , nhưng người ta không cần mẹ con ạ. Con cũng thấy cái nhà này có cái gì là mẹ chưa bán để chạy chữa cho bố con đâu . Bây giờ là đường cùng rồi không còn cách nào khác con hãy hiểu cho mẹ, cho bố đi con à .
Liên vẫn khóc ,cô làm sao có thể không khóc được khi cô mới 18 tuổi ,cái tuổi còn ngây thơ còn mộng ước quá nhiều ,thế nhưng bây giờ lại phải đem mình đi bán cho người ta để lấy tiền.
Nhưng nếu cô không làm thì tiền đâu để mà chữa bệnh cho bố đây, không làm thì bố có sẽ chết , mà cô thì thừa hiểu cái hoàn cảnh gia đình mình.
Cô vay mượn ở đâu cho được , người ta sẽ không cho cô vay . Còn mẹ kế của cô thì đã đi vay quá nhiều để trang trải cuộc sống từ trước tới giờ , từ khi cô có nhận thức thì người bố của cô không đi làm ra được đồng tiền nào cả . Suốt ngày chỉ nhậu nhẹt, bài bạc, bây giờ không đi nhậu được thì lại nằm một chỗ ,người yếu ớt mệt mỏi .
- đấy những gì mà cần phải nói thì mẹ đã nói hết rồi, còn tùy vào con, cũng đã 18 tuổi rồi chứ không còn bé bỏng gì nữa , cũng suy nghĩ được rồi. Nếu như chấp nhận thì tắm rửa sạch sẽ rồi lát nữa sẽ có người dẫn đi , còn nếu như không chấp nhận thì mẹ với bố mày cùng nhau ra ngoài sông nhảy xuống đó tự tử chết đi cho rồi , sống như thế này cũng không thiết tha gì nữa. Hằng ngày người ta tới đòi nợ rồi tiền thuốc thang, bố mày thì yếu dần đi đi sống chẳng được bao lâu mà khổ sở.
Liên nghe thấy mẹ kế nói như vậy thì hoảng hốt .
- Mẹ ơi, mẹ đừng làm như thế. Con xin mẹ đấy . Xin mẹ đừng làm vậy .
- nếu như mà con muốn sống cuộc sống đầy đủ gia đình có cả bố cả mẹ thì đi tắm đi, quần áo mới mẹ cũng đã mua cho rồi . Một đêm thôi là sẽ giải quyết được tất cả mọi thứ , sẽ không ai phải chết cả .
Cuối cùng thì Liên cũng phải gạt ngang giọt nước mắt .
- mẹ cho con thời gian suy nghĩ .
- suy nghĩ cái gì thì suy nghĩ nhanh lên một chút. Lỡ người ta đổi ý chọn người khác thì lúc ấy hối cũng không kịp đâu.
Liên đi lang thang , đôi chân cô vô thức đi tới bên mộ mẹ , người mẹ mà cô luôn nhớ nhung bây giờ cũng chỉ là một tấm bia vô tri vô giác. Những lúc khó khăn như thế này chẳng biết phải nói với ai , chẳng biết phải làm gì .
- mẹ nói cho con biết đi , bây giờ con phải làm thế nào ?
Những tiếng khóc nức nở cũng chẳng thể nào xua đi được nỗi đau trong lòng , thế rồi tiếng mẹ kế lại vang vọng trong suy nghĩ.
- Chỉ một đêm thôi là giải quyết được hết tất cả mọi thứ , một đêm thôi là bố con sẽ được sống, nhà này không phải bán . Còn nếu không thì cả mẹ cả bố con đều sẽ phải chết .
Bàn tay nắm chặt lại , khuôn mặt cũng trở nên kiên cường , hoàn cảnh đưa đẩy con người ta phải lựa chọn thứ mà người ta không bao giờ nghĩ tới, không muốn làm thì cũng phải làm . Nếu như đổi thứ đó mà có thể khiến cho gia đình bình yên , cho bố có tiền chữa bệnh thì cũng không là gì cả .
18 tuổi Liên chính thức rẽ vào một con đường khác , 18 tuổi cô bước lên trên giường của đàn ông vì tiền .
Liên trở về nhà rồi lấy bộ đồ mẹ kế đã để sẵn ở trên bàn , một chiếc váy 2 dây màu xanh xẻ trước xẻ sau . Liên tắm xong soi mình trước gương cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn.
5 giờ chiều có một người phụ nữ tới nhà đón cô đi , người này ăn mặc sang chảnh lắm. Thoạt nhìn qua đã biết giàu có . Ngồi ở trên chiếc xe ô tô người phụ nữ ấy quay sang nói với Liên.
- ráng mà chiều chuộng người ta cho tốt , tiền nhiều hay ít là do cô cả. Tôi chẳng qua là vì thương hại bố cô bệnh tật nên giới thiệu thôi , chứ chẳng được cái đồng tiền qua tay nào đâu . Người ta thích thì bao nhiêu tiền người ta cũng cho , còn để người ta phật ý thì một nghìn cũng không mang về được .
Liên im lặng không nói gì cả , bà ấy vẫn tiếp tục .
- chẳng qua là con gái nhà lành lại còn trinh trắng thế nên mới tới lượt , khách mà tôi giới thiệu cho cô không phải công nhân vớ vẩn đâu , vậy nên phải cảm thấy bản thân mình may mắn đi .
May mắn ư ? May mắn vì được bán thân ? May mắn vì được lên giường với đàn ông khi chưa từng biết mặt ? May mắn vì chẳng cần tình yêu vẫn có thể đứng trước mặt họ mà cởi đồ? May mắn vì cô sinh ra trong một hoàn cảnh bi thảm ?
Liên nở nụ cười chua chát. Nếu như hoàn cảnh đã chọn cô thì cô chấp nhận.
Năm giờ ba mươi phút Liên đứng trước cửa phòng khách sạn , cuộc đời của cô từ khi lớn lên cũng chưa từng đặt chân tới một nơi nào xa Hoa Lộng lẫy như thế này. Mở cửa bước vào bên trong mọi thứ cứ như là cung điện ở trong truyện cổ tích , chỉ tiếc là cô không phải công chúa, mà đến cả thân phận nô tì cũng không phải . Cô cũng chẳng biết bây giờ phải xếp mình vào cái loại gì nữa . Kĩ nữ hay gái gọi?
Xung quanh căn phòng đều là kính , có thể nhìn ra bên ngoài . Thành phố đã lên đèn , tất cả mọi thứ bên ngoài kia nguy nga tráng lệ bao nhiêu thì trong lòng của Liên đau đớn giằng xé bấy nhiêu . Trên chiếc giường xa hoa kia chăn ga gối đệm đều là màu trắng, màu thể hiện cho sự tinh khiết . Thế nhưng trong hoàn cảnh này thực sự chẳng phù hợp chút nào. Ở giữa tấm ga trắng muốt là một chiếc váy ngủ bằng ren màu trắng , chắc có lẽ chiếc váy hai dây cô mặc ở trên người vẫn chưa đủ hở.
Trước khi vào trong này người phụ nữ kia đã dặn cô vào tắm rửa sạch sẽ rồi mặc cái váy ngủ ấy vào. Cô nhìn nó rồi tự hỏi : người đàn ông đầu tiên của cô là người như thế nào ?
Người đó sẽ lao vào cô ngấu ngiến như một con thú săn mồi , hay sẽ ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ rồi cũng lao vào cô một cách điên cuồng ?
Thực sự không đánh giá họ là người tốt hay người xấu , nhưng họ bỏ tiền ra mua cô để mua vui cho họ thì chẳng có lý do gì họ phải nâng niu trân trọng một người bán thân vì tiền như cô cả .
Nghĩ đến điều này mà nước mắt Liên lại bất chợt rơi xuống , nhòe đi một lớp trang điểm trên gương mặt . Liên sau đó đi vào nhà tắm trong tâm trạng mơ hồ.
Làn nước ấm khẽ trôi trên da thịt, hương sữa tắm thơm dịu nhẹ cũng chẳng khiến cho cảm xúc trong lòng Liên vơi đi . Cứ mỗi giây phút trôi qua là cơ thể cô lại căng thẳng thêm một chút , đầu óc cũng hỗn loạn. Cô từ nhà tắm bước ra bên ngoài, chỉ một tiếng gọi ở ngoài cửa thôi cũng khiến cho Liên giật mình hoảng hốt. Tay cô run rẩy nắm lấy chốt cửa, lúc mở cửa ra nhìn thấy phục vụ mà cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường .
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Tôi mang đồ ăn được đặt sẵn lên đây .
Liên đứng sang một bên để cho người phục vụ ấy đẩy xe đồ ăn vào, bên trong trên bàn được bày ra đủ thứ nào hoa nào nến, rượu vang . Khung cảnh này cô cũng chỉ được nhìn thấy ở trong phim chứ tận mắt thì chưa thấy bao giờ.
Người đó đặt 1 một đĩa thịt lên trên mặt bàn rồi nói với Liên .
- Nếu cô đói thì cứ ăn trước vì ông chủ bảo phải ăn thì mới có sức.
Nói xong câu ấy thì người phục vụ đi ra ngoài . Nói thật thì từ sáng tới giờ Liên chưa ăn uống gì cả , từ lúc nghe Mẹ kế thông báo tin ấy cho tới tận lúc thay đồ đi tới đây cũng chưa có một hạt cơm vào bụng .
Nhưng cô đâu có tâm trạng để mà ăn uống cơ chứ, thế rồi tất cả mọi thứ cứ để yên ở đó. Liên vẫn qua ô cửa kính nhìn ra thế giới bên ngoài , phải chi nhắm mắt một cái tất cả mọi thứ đều thay đổi hoặc nhắm mắt một cái không nhớ gì cả hoặc biến mất mãi mãi, như thế có lẽ tốt hơn nhiều.
Lại một lần nữa Liên giật mình nhưng không phải vì có tiếng gọi mà là tiếng mở cửa , qua ánh đèn ngủ mờ mờ cô nhìn thấy bóng người to béo từ từ đi vào , lúc ông ấy tới gần cũng là lúc Liên lùi về phía tường, ông ấy nhìn Liên cười như một con dê cụ.
- hehehe, xinh đấy. Nhìn ngon thế này cơ mà. Nào lại đây cho anh sờ một tí. hehehe
Nghe mấy lời đó của ông ta mà cả người Liên lạnh toát nhưng mồ hôi trên trán vẫn chảy xuống, thấy Liên như vậy ông ta hơi mất kiên nhẫn.
- Còn làm cái gì kia, không mau lại đây đi, nhanh nhanh đi anh muốn lắm rồi.
Liên hoảng hốt rồi lắp bắp.
- ông đi tắm... tắm đi đã.
- lại còn tắm nữa. thôi được rồi, chiều em hết đấy.
Ông ta đi tới chỗ Liên đưa tay vỗ vào mông cô một cái khiến Liên giật nảy Mình kinh hãi, đáng sợ hơn là lúc ông ta cởi áo với cởi quần ngay trước mặt Liên. Cơ thể ông ta toàn là mỡ, cái thứ gân guốc kia cũng phải 18 cm là ít, nó đang ngóc cổ về phía Liên.
- đợi anh 3 phút thôi.
Ông ta bước vào bên trong phòng tắm , Liên ở ngoài cố tự trấn an mình " chỉ một đêm thôi mà, chỉ một đêm thôi là có tiền rồi "
Ông ta đi từ nhà tắm ra vẫn tồng ngồng không một tấm vải, nước trên người còn chưa khô chảy xuống cơ thể toàn mỡ kia cộng thêm khuôn mặt với nụ cười dê cụ ép Liên phải nuốt khan một tiếng, ngăn mình bỏ chạy.
Ông ta đi về phía cái cặp rồi lấy từ trong đó ra một sợi dây, nhìn nó Liên nghi hoặc hỏi .
- ông muốn... làm gì vậy ?
- hehehe, rồi em sẽ thích nó thôi. Nào lại đây nào, để anh trói hai tay em lại, cả hai chân của em nữa. Phải có tí bạo lực nó mới kích thích. Nhìn bờ mông của em anh chỉ khao khát được vỗ cho nó sưng đỏ lên thôi. hehehe.
Liên nghe ông ta nói xong thì tái mặt. Chưa bao giờ ý định bỏ trốn nó lại mạnh mẽ tới như vậy. Nhân lúc ông ta mở cặp lấy gì đó Liên túm vội cái váy để trên bàn rồi lao ra cửa bỏ chạy. Ông ta không kịp phản ứng, chỉ đến khi Liên chạy ra ngoài rồi mới hét toáng lên.
- con khốn, đừng để ông bắt được mày. Mẹ kiếp.
Liên chạy ra ngoài với cái váy ren mỏng manh khiến không ít người nhìn ngó, cô phải chạy vào nhà vệ sinh thay đồ mới dám đi tiếp.
Ở bên ngoài thành phố vẫn đông đúc , cô lại không thể trở về nhà được, mẹ kế sẽ giết chết cô mất. Đầu óc Liên hoàn toàn trống rỗng, cô không biết mình phải đi đâu, phải làm gì để có tiền, cũng không biết phải cứu bố mình như thế nào. Cả người run lên vì bế tắc , đôi chân cứ thế bước mà chẳng để ý mình đã đi ra khỏi lề đường. Tiếng còi xe bấm loạn khiến cho Liên giật mình, theo phản xạ cô bỏ chạy nhưng ánh đèn đang gần cô quá, rồi tiếng phanh xe, tiếng bánh xe ma xát với lòng đường, cô tưởng mình sẽ chết , nhưng ngay giây phút ấy chính là một bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo vào.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh buốt cùng với hành động đẩy cô ra xa.
- muốn chết thì đâm vào cột điện hoặc nhảy sông, uống thuốc độc. Đừng có liên luỵ người khác.
Liên vội cúi gập người xuống.
- xin lỗi, xin lỗi.
- về nhà đi.
- tôi... tôi không về được.
Anh ta nhìn Liên khó hiểu, lúc này thì Liên mới nhìn rõ mặt của anh ta. Thực sự rất đẹp , nét đẹp của người trưởng thành, nhưng đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ không đáy kia nhìn cô độc quá , còn khiến cho người ta cảm thấy sợ. Liên không dám nhìn đôi mắt ấy quá lâu, cô cúi mặt xuống đáng thương như một đứa trẻ bị lạc mất mẹ, cảm giác tủi thân xen lẫn sợ hãi khiến cho Liên oà lên khóc dù bản thân không hề muốn.
- cô khóc cái gì? Có im đi không?
Tiếng quát của người đàn ông ấy càng khiến Liên sợ, không có cách nào nín mà còn khóc to hơn.
Anh ta nổi giận, nắm tay Liên kéo vào trong xe rồi cứ thế lao đi, Liên sợ hãi hỏi.
- anh đưa tôi đi đâu vậy? Thả tôi xuống đi.
- im lặng.
2 từ ấy như một mệnh lệnh khiến Liên im bặt, không dám nói thêm nửa lời.
Xe dừng lại trên một cây cầu, lúc này gió ở trên cầu rất lớn, hình như còn sắp mưa nữa.
- muốn nhảy thì nhảy đi, không ảnh hưởng tới ai hết đâu.
Nói rồi anh ta định để Liên ở trên cầu rồi lên xe đi về , Liên ngay lập tức bám lấy cánh tay ấy, giọng gấp gáp.
- tôi không muốn chết.
- vậy cô muốn cái gì?
Lúc này thì trời bắt đầu mưa , để Liên ở ngoài thì không được đành cho Liên vào trong xe, khuôn mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Xe lại di chuyển tới một quán cà phê rồi dừng lại, cả cơ thể Liên không còn chút sức lực vì đói, nhưng vẫn lưỡng lự không dám vào.
- lại chuyện gì?
- tôi... tôi không có tiền.
Ngay sau câu nói ấy chính là cái nhìn sắc lạnh của anh ta.
- Có nói cần cô trả sao?
Vào trong quán anh ta gọi cho Liên cốc nước cam với bánh kem, phần vì đói nên Liên ăn hết ngay sau đó.
- ăn xong chưa?
Liên gật đầu. Anh ta lại hỏi.
- nhà ở đâu?
Liên im lặng không nói, mặt cúi gằm xuống.
- cô thách thức sự kiên nhẫn của tôi đấy à? Có tin tôi để cô ở đây luôn không? Mở miệng ra nói chuyện đi xem nào. Làm sao? Sao không về nhà?
Liên ngẩng đầu lên, hai mắt rớm nước.
- tôi.. tôi không kiếm được tiền , tôi không thể về đó được. Bà ấy sẽ đánh chết tôi mất.
Danh Sách Chương: