Sau mấy lần hôn thì trình độ hôn môi của Liên vẫn không khá khẩm lên là mấy . Nụ hôn say đắm cuồng nhiệt của cô thiếu chút nữa thì khiến môi của Hoàng bật máu. Thế nhưng dường như anh đã quá quen với sự bạo lực này, không cảm thấy đau mà lại còn khá thích thú. Tính cách của cô bình thường khá nhút nhát, vừa hiền lành lại có chút dễ thương. Nhưng lúc ở trên giường thì lại không phải như vậy, giống như trở thành một con người khác.
Liên cũng có cảm giác là mình đang giày xéo môi anh thì đúng hơn là đang hôn, cô cố gắng nhẹ nhàng hơn một chút, cố gắng để không làm anh đau, thế nhưng khi rời khỏi môi anh thì vẫn như cũ, nó đã bắt đầu có dấu hiệu sưng đỏ.
Liên nhìn môi của anh rồi ngượng ngùng gãi đầu.
- Thực ra em không cố ý. Em không muốn làm anh đau đâu .
- Bây giờ anh đang cảm thấy tổn thương sâu sắc. Em không định sẽ bù đắp cho anh à?
- bù đắp? Bù đắp gì cơ?
Hoàng đưa tay chỉ lên trán, Liên hiểu ý liền thơm lên trán anh một cái. Anh lại chỉ tay lên má, cô thơm nhẹ lên hai má của anh. Anh chỉ tay lên chóp mũi, cô lại thơm lên chóp mũi của anh một cái nữa. Rồi anh chỉ lên môi của mình, Liên cũng chỉ định thơm nhẹ lên môi của anh một cái thôi, thế nhưng khi môi cô vừa chạm tới môi anh thì anh lập tức trở nên chủ động, vòng tay ôm lấy eo của cô kéo về phía mình. Ôi trời đất, thứ mà cô cảm nhận được đầu tiên khi cơ thể xát vào cơ thể của anh chính là cái đó. Chẳng biết nó đã cương cứng lên từ lúc nào, bây giờ nó lại còn theo ý chủ nhân của nó cọ qua cọ lại người cô nữa, ngay lập tức cả cơ thể cô rạo rực lên cũng chỉ vì nó.
Cơ thể của Liên, mùi hương của Liên, tính cách đáng yêu của cô nữa, tất cả còn mạnh mẽ hơn cả một liều thuốc kích dục. Chỉ cần ở bên cạnh cô, ở gần có một chút thôi là tất cả cảm xúc của anh đều không theo anh không chế , chúng cứ tự làm theo ý muốn của mình.
Anh ôm cô rồi đặt lên trên giường, lúc này thì Liên cảm thấy hơi sợ nhưng cảm giác kích thích vẫn chiếm nhiều hơn. Sợ là sợ bé Nhi sẽ tìm cô thôi chứ chẳng phải sợ cái gì cả.
Tay anh lần mở từng chiếc cúc áo, rồi lại nhẹ nhàng trêu chọc.
- Hôm nay có định xé áo của anh nữa không? Em thử tính xem nếu chúng ta ở cùng với nhau 50 năm thì anh sẽ tổn thất bao nhiêu cái áo?
Hai má Liên ửng đỏ như hai trái cà chua chín mọng, cô e thẹn nép sát vào người anh nói nhỏ.
- từ giờ sẽ không như thế nữa.
- Nhưng mà anh lại cảm thấy thích.
Câu nói của anh một lần nữa khơi mào hết bạo dạn trong người Liên, ánh mắt nhìn anh thực sự rất gợi tình. Người ta vẫn thường nói phụ nữ thì chỉ nên ngoan ở phòng khách, còn ở trên giường mà hư một chút thì người đàn ông chỉ có say đắm cả đời .
Cơ thể của cô ở trước mặt anh chẳng được che chắn gì, như một bức tranh tuyệt phẩm. Anh ôm cô đặt cô ở bên trên người mình, cô ước ngay lúc này có một chất xúc tác nào đó để cô có thể mạnh dạn hơn, ví dụ như ngay lập tức có thể lấy hết quần áo trên người anh xuống, chỉ nghĩ đến như thế thôi là hai má Liên lại bắt đầu đỏ. Tính ra thì Liên cũng dễ đỏ mặt lắm ấy chứ, thế nhưng mà cũng không thể không làm gì anh được. Nghĩ đến khi nãy Liên lại muốn thử lại, cô đặt một nụ hôn lên trán anh trước, rồi hôn lên chóp mũi của anh, một cái lên môi nữa. Lúc này thì tầm nhìn của cô lại đặt ở ngay tai anh, nhớ có lần anh thở nhẹ vào tai cô, lúc ấy cô đã cảm thấy toàn thân run rẩy, nếu như cô cũng làm như thế với anh thì sao nhỉ? Liên cảm thấy tò mò lắm, vốn dĩ hành động không có cách nào dừng lại. Môi cô chạm nhẹ lên vành tai của anh, một chút vô tình thêm một chút cố ý thở nhẹ vào đó, cô ngay lập tức nhận được kết quả. Bàn tay của anh đang đặt trên eo cô bỗng nhiên xiết chặt, cơ thể anh cũng cứng ngắc một cách lạ thường, giống như anh đang cố gồng mình lại vậy. Anh khó chịu như thế nhưng cô nào có chịu dừng lại, trên môi nở nụ cười tinh nghịch rồi lại tiếp tục cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai của anh. Không có kinh nghiệm gì nhưng được cái tiếp thu tốt, cái gì được thử qua hay thấy một lần là lập tức có thể áp dụng được ngay, giống như lúc này vậy, cứ mỗi lần tay của anh siết chặt lấy vòng eo của cô là mỗi lần cô cảm thấy thích thú. Sau đấy đầu lưỡi lại còn không ngoan ngoãn, cứ thế len lỏi khắp vành tay của anh. Anh biết là mình đang bị cô trêu đùa, cũng biết là cô cảm thấy rất vui khi làm thế, cảm giác kích thích này nó bị động cũng không khiến anh khó chịu, nên cứ để yên cho cô muốn làm gì thì làm. Không thấy anh có phản ứng gì nữa cô nhìn anh với ánh mắt chứa đầy bất mãn, khuôn mặt cũng vì thế mà phụng phịu.
Anh đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt của cô, ngón tay thon dài chạm vào cánh môi hồng xinh xắn, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
- cô gái của anh, có chuyện gì với em thế?
- không có chuyện gì cả. Chỉ là em muốn...
Muốn gì thì cô lại không dám nói với anh nhưng trong suy nghĩ thì đã có câu trả lời rất rõ ràng " muốn ngay lập tức ăn thịt anh "
Anh đặt cô ở dưới thân mình rồi trở thành người chủ động, đặt môi lên môi cô, đầu lưỡi len lỏi qua cánh môi quấn lấy lưỡi của cô , nụ hôn ấy đối với Liên là một nụ hôn vô cùng ngọt ngào, mà không phải, không phải chỉ có nụ hôn lần này, mà tất cả giây phút bên anh đều ngọt ngào.
Quần áo trên người anh sau đó đều được cởi bỏ, Liên vẫn đưa tay mình chạm lên từng chỗ trên cơ thể của anh, chạm vào chỗ nào là xoa xoa chỗ ấy, nhiều lúc khiến anh phải bật cười.
Có những thứ hạnh phúc không cần phải tìm ở đâu quá xa xôi, nó còn do cách nhìn nhận của mỗi con người. Đối với anh thì Liên chính là hạnh phúc , một hạnh phúc giản dị bình yên nhất.
Ở bên cạnh nhau không chỉ đơn giản là để thỏa mãn . Cái cảm giác cảm nhận trái tim của đối phương đang đập mạnh, cảm nhận cơ thể của cả hai ướt đẫm mồ hôi, hơi thở thêm một chút gấp gáp, một vài nụ hôn vội, nó là yêu thương, là sâu đậm, là ngọt ngào.
Từng chuyển động cơ thể, từng vòng tay siết chặt, trong phòng có một vài loại âm thanh hỗn độn , âm thanh khiến cho căn phòng trở nên mờ ám.
8:30, Liên nhặt lấy bộ quần áo đang vứt lăn lóc dưới nền nhà lên để mặc , bảo chuẩn bị bữa sáng cho bé Nhi mà kết quả bây giờ vẫn còn chưa ra khỏi phòng của Hoàng được. Lúc cô định rời khỏi phòng rồi anh vẫn lưu luyến nắm tay cô kéo lại, hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi mới nỡ để cho cô ra khỏi phòng. Hai người cứ ngọt ngào quấn quýt như đôi chim non ấy , đáng yêu vô cùng.
Liên vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy con bé đang khoanh tay trước ngực rồi dựa vào cột nhà. Cô đúng như người có tật , vừa nhìn thấy con bé là lập tức giật mình. Thế nhưng con bé cũng chẳng nói gì cả, con bé có biết chuyện gì đó thì với lứa tuổi của nó cũng không phải là lứa tuổi phù hợp để nói ra. Với lại suy nghĩ của một đứa trẻ, chưa chắc đã nghĩ đến những thứ mà chỉ có người lớn mới nghĩ.
- Cô chủ, cô đứng đây từ lúc nào thế?
- tôi mới xuống thôi. Nãy ở trên phòng học bài. Mà chị ở trong phòng của bố tôi từ sáng đến giờ à?
- tôi ở trong đó dọn dẹp. Để tôi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô chủ.
- bữa sáng bà vú đã làm xong lâu rồi.
Liên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà vú, không phải là do cô quá lười biếng không chịu làm việc, mà do hoàn cảnh cứ đưa đẩy cô khiến cô không thể nào giúp bà làm việc được. Nhìn thấy khuôn mặt đầy áy náy của Liên con bé lại nói.
- sẽ sớm có người giúp việc khác tới đây làm thay việc của chị thôi. Nên chị không cần phải cảm thấy có lỗi với bà vú làm gì cả.
- Cô chủ, cô biết được suy nghĩ của tôi sao?
- suy nghĩ của chị thì chỉ cần lướt qua là có thể đọc được mà. Có gì khó đâu chứ.
Đúng lúc ấy thì Hoàng đi ra, nhìn thấy gương mặt kinh ngạc xen lẫn chút lo lắng của Liên khiến cho anh đưa ánh mắt về phía bé Nhi. Thực ra ánh mắt ấy cũng bình thường thôi chẳng nói lên điều gì cả, anh cũng không phải là đang nghi ngờ con bé, thế nhưng con bé lại nói với anh.
- con không bắt nạt người yêu của bố đâu nên bố không cần phải nhìn con như thế. Bố thật không có nghĩa khí gì cả, vừa có người yêu là lập tức trở mặt với con cái.
Anh vội vàng giải thích.
- con nói như thế là oan cho bố lắm đấy. Bố thực sự không có ý nghi ngờ con.
- từ bao giờ bố lại trở nên nhạy cảm đến như vậy? Con chỉ đùa một chút thôi mà. Người yêu của bố nếu như con muốn bắt nạt, thì chị ấy sẽ không có cơ hội ở lại đây cho đến ngày hôm nay đâu. Chúng ta đi ăn cơm thôi.
Đến bữa cơm rồi mà con bé phải xem phim tình cảm. Nó nhìn Hoàng gắp đồ ăn cho Liên rồi lại nhìn Liên gắp đồ ăn cho Hoàng, cứ gắp qua gắp lại như thế sắp hết bữa đến nơi mà vẫn chưa thấy ai ăn được miếng nào, vẫn là con bé đóng vai ác mở miệng ra nói chuyện trước.
- hai người dừng lại được rồi đấy, con không có nhu cầu xem phim tình cảm.
Liên cảm thấy mình vô ý quá, vội vàng gắp một miếng thịt cho vào bát của con bé, cả Hoàng cũng như thế, lột vỏ một con tôm lớn nhất rồi đặt vào bát của con bé.
- xin lỗi con gái.
- Bố cứ làm như bố mới yêu lần đầu không bằng.
Không phải là mối tình đầu, nhưng thực chất nó lại chính là mối tình đầu. Đám cưới với mẹ của con bé là do mẹ của anh sắp xếp, sống với nhau có con bé mới cảm thấy thương người phụ nữ ấy, đến khi thương rồi muốn làm tất cả mọi thứ cho cô ta thì cô ta lại bỏ đi vì vật chất. Bây giờ anh mới có cảm giác yêu thương nồng nhiệt, mới thực sự là yêu.
- trên mặt hai người viết hai chữ yêu nhau lớn lắm rồi đó. Con thật không hiểu tình yêu có cái gì thú vị mà lại khiến cho người ta thay đổi chóng mặt như thế.
Liên nói với con bé theo suy nghĩ của mình.
- tình yêu cũng giống như một nụ hoa vậy, đến khi nó nở rộ thì sẽ rất xinh đẹp.
- sến súa quá. À mà con có chuyện này muốn nói với bố. Con muốn chúng ta chuyển nhà quay lại thành phố.
- con thực sự đã sẵn sàng rồi sao?
- con đã quyết định sẽ điều trị thêm một lần nữa rồi. Dù sao thì cũng phải cố gắng. Nếu như không thành công thì cũng không cảm thấy có lỗi với bản thân vì không làm gì cả. Mấy năm mịt mù quá đủ rồi.
- để bố sắp xếp rồi sang tuần chuyển nhà nhé.
- Con muốn chuyển nhà ngay hôm nay.
- Tại sao phải gấp gáp như thế?
- sợ ngày mai con sẽ không muốn đi nữa. Có những chuyện cần phải làm ngay, chỉ có như thế mới không khiến cho người ta cảm thấy nuối tiếc.
Hôm ấy con bé không đi học, nó cùng với Liên ở trong phòng sắp xếp đồ đạc. Con bé chợt hỏi.
- Chị có nhớ mẹ chị không?
Con bé đột nhiên hỏi khiến cho Liên sững người lại, cô có nhớ mẹ không ư? Dù chỉ là trong giấc mơ thôi cô cũng muốn được nhìn thấy mẹ, dù chỉ là thoáng qua thôi tôi cũng muốn được cầm lấy bàn tay của mẹ. Cảm giác không được ai yêu thương nó khiến con người ta tổn thương nhiều lắm. Dù là số phận thì cần phải học cách chấp nhận, nhưng cho dù là qua bao nhiêu lâu vẫn chẳng khiến cho người ta nguôi ngoai đi nỗi đau trong lòng.
Liên nhìn con bé bằng đôi mắt buồn.
- thực sự rất nhớ.
- tôi cũng muốn được như chị, không có bất cứ một chút kí ức nào về mẹ. Như vậy thì tôi có thể nhớ đến mẹ và nhớ đến những điều tốt đẹp. Thế nhưng mẹ của tôi, một người phụ nữ độc ác đến mức vất bỏ con mình ngay trong đêm mưa gió, mặc kệ cho nó gào thét, mặc kệ nó khóc hết nước mắt, vẫn quay lưng bỏ đi. Một người như thế thì không cần thiết phải nghĩ đến đúng không? Thế nhưng bà ấy vẫn luôn tồn tại trong tôi, nó giống như một cái gai vậy, cứ thi thoảng lại khiến cho tôi đau đớn, chỉ cần nghĩ đến bà ấy thôi cũng khiến cho tôi ngộp thở. Người đàn bà ấy, cho dù sau này có gặp lại, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ. Đối với tôi thì bà ta đã chết cách đây 3 năm rồi.
Danh Sách Chương: