Say Tình - chương 35.
Nếu như người ta nói cái gì cũng tin thì còn gì là cuộc sống nữa. Thế nhưng mà bé Nhi không nói gì quá cả, không phải vì con bé không tin Liên, mà chuyện gì cũng cần phải được giải quyết từ từ. Tuy nó mới có 10 tuổi , nhưng cái gì cần phải biết thì nó cũng đã biết, bởi lẽ cuộc sống mấy năm nay của nó vốn dĩ đã chẳng giống người bình thường, phải mạnh mẽ thì mới có thể vượt qua tất cả được.
Con bé lặng lẽ đến phòng làm việc của Hoàng, căn nhà này lắp camera hết mọi chỗ, hỏi cho vui thôi chứ chỉ cần check cam là biết được ai ra vào chỗ nào ngay chứ chẳng có gì khó. Nó mở máy tính, đúng là người phụ nữ ấy có đến tìm Liên 2 lần thật, và cũng đúng là Liên đã đưa tiền cho bà ấy. Những số tiền ở đâu ra chỉ con bé là người biết rõ nhất, vì chính nó đã đưa tiền cho Liên. Nó không ngạc nhiên khi thấy người bước chân vào trong phòng của nó lấy đồ là Trà, trong khi cô ta cứ khăng khăng là cô ta không hề bước chân vào trong phòng của nó.
Cũng thú vị lắm, vừa mới tới làm việc đã dở trò rồi. Mục đích thì nó cũng đoán ra được vài phần. Cũng phải công nhận, nếu nói về chuyện làm mẹ kế của nó thì có vô số người áo ước, chưa nói gì đến chuyện gia đình nó giàu có hay không, chỉ cần nhìn thấy bố nó là đã đủ để lao vào rồi. Một người đàn ông tốt, luôn sống tử tế với tất cả những người xung quanh, xứng đáng để bất chấp lắm chứ.
Thế nhưng mà nếu ai cũng có thể thì còn gọi gì là duyên số nữa, không có duyên mà dùng thủ đoạn là dở rồi.
Con bé suy nghĩ, chuyện này nó cũng chẳng thích lôi bố nó vào làm gì, dạo này bố bận, mấy chuyện linh tinh này thôi thì cứ để cho nó và Liên tự giải quyết.
Bây giờ đã biết ai là thủ phạm đánh cắp chiếc nhẫn, nhưng mà nếu đưa đoạn phim này ra cho cô ta xem rồi đuổi cô ta đi thì đơn giản cho cô ta quá, chí ít thì cũng phải cho bóc vài cuốn lịch về tội ăn cắp chứ. Cái nhẫn đó cũng đâu có rẻ, nhưng cũng chưa đủ cho cô ta nhận ra thủ đoạn chỉ có khiến cho con người ta đi vào ngõ cụt, nếu thêm một cái nữa thì sao nhỉ, lúc ấy chắc là vui rồi. Con bé xưa giờ chưa từng nghĩ đến chuyện hại ai, cũng chưa từng dồn ép ai vào đường cùng, thế nhưng mà mấy cái mưu đồ bẩn này của Trà khiến cho con bé ghê tởm, lại nghĩ đến người phụ nữ đã từng nhẫn tâm bỏ rơi nó .
Nó đi lên phòng của Liên, rất muốn mắng Liên là tại sao cô lại ngốc như vậy, rất muốn ôm lấy Liên để cho cô cảm nhận được là cho dù gặp bất cứ khó khăn nào cũng có thể chia sẻ với nó, chia sẻ với bố nó. Nhưng con bé chỉ im lặng, nó đi đến bên cạnh Liên rồi nắm lấy tay của Liên, mãi một lúc lâu con bé mới mở lời.
- Em biết hết mọi chuyện rồi.
- em biết chuyện gì cơ?
Hai mắt Liên tròn xoe nhìn con bé, giọng nói con bé vẫn nhẹ nhàng.
- Em biết lý do vì sao chị buồn rồi, cũng biết người phụ nữ ấy đã tới đây. Bà ấy đe dọa chị đúng không? Vậy nên chị mới không dám nói cho ai biết.
- chị...
- chúng ta là người nhà. Đã là người nhà thì phải tin tưởng và chia sẻ với nhau mỗi khi gặp khó khăn. Cũng giống như trước đây khi em bị bệnh, chính chị là người đã thức cả đêm để chăm sóc cho em, cũng chính chị là người cho dù sợ hãi cũng không bỏ chạy, không xa lánh. Nên bây giờ khi có chuyện xảy ra, em cũng muốn là người ở bên cạnh chị, để cho chị có thể dựa vào.
Từng câu nói của con bé giống như thấm sâu vào trong trí óc của Liên. Con đường mà cô đang đi là hoàn toàn đúng, là con đường hạnh phúc, là con đường mà cô có thể nhận được yêu thương và chia sẻ.
- chị không cần phải đưa tiền cho bà ấy nữa. Chuyện này vốn dĩ cũng dễ giải quyết thôi. Nếu chị đủ nhẫn tâm thì có thể kiện bà ấy, vì bà ấy đã ép chị phải đi bán thân, luật pháp sẽ bảo vệ chị, kể cả bà ấy có nói với ai thì tất cả mọi người cũng sẽ đứng về phía của chị. Kể cả em và bố. Sẽ không một ai xa lánh chị chỉ vì chị quá có hiếu, chỉ vì chị muốn chữa bệnh cho bố của chị đâu.
Liên cảm thấy mình ngốc quá, suốt bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi, nhờ có con bé mà cô mới hiểu ra nhiều điều. Đúng là khi người trong cuộc nghĩ không thông thì phải nói với người khác để người ta suy nghĩ hộ, chỉ có như vậy mới sớm giải quyết được vấn đề.
- còn có chuyện này, em đã biết ai là người lấy chiếc nhẫn rồi.
- Chiếc nhẫn, phải rồi, chẳng phải chiếc nhẫn ấy giá trị rất lớn sao? Mà em biết người ấy là ai thế? Khi nãy tâm trạng chị không tốt nên cũng không để ý đến chuyện này. Nhưng thực sự là chị không có lấy.
- có ai bảo chị lấy đâu, cứ như thế này thì không biết đến bao giờ chị mới mạnh mẽ được.
- Chị xin lỗi.
- Nếu cảm thấy có lỗi thì làm cho em một việc.
- em muốn chị làm việc gì?
Con bé thì thầm vào tai của Liên, nghe đến đâu là Liên giật mình tới đấy. Mặc dù khi nãy Trà có biểu hiện không tốt lắm, thế nhưng mà cô cũng không nghĩ là trả lại có ý định đổi oan cho mình, càng không nghĩ âm mưu thủ đoạn của cô ta lại nhiều đến như vậy. Thực chất thì cũng không phải là cô ta quá thủ đoạn, mà Liên quá đơn thuần nên dễ bị người ta đưa vào tròng thôi.
- chị chỉ cần làm như thế thôi, không cần làm gì nhiều. Chuyện này cũng không cần phải nói cho bố em biết. Chúng ta cứ diễn tốt vở kịch này là được.
Đến bữa cơm chưa, cả Liên và con bé đều làm theo đúng kế hoạch. Con bé không còn cười nói vui vẻ với Liên như thường ngày nữa, Liên gắp cái gì ăn nó cũng nhìn, thậm chí còn không nể tình mà nói luôn.
- chị không sợ béo à? Chị ăn nhiều như thế làm gì? Bình thường chị cũng không làm gì cả, cũng ít khi thấy chị đi tập thể dục. Cứ như thế này thì chẳng mấy chốc chiếc giường của chị chẳng chứa nổi chị đâu.
Nếu như Liên không biết đầu đuôi gì mà nghe con bé nói như thế này thì chắc cô tủi thân phát khóc mất. Nhưng mà khi biết tất cả mọi thứ rồi thì cô vẫn phải trả vờ mình đang tủi thân, hai mắt rớm nước nhìn con bé.
- Hôm nay em làm sao vậy? Chị cũng đâu có ăn nhiều. Chỉ là hôm nay món này chị thích, nên chị mới...
- Chị nói nhiều như thế để làm gì? Tự nhiên tôi cảm thấy... mà thôi bỏ đi, dù sao thì thời gian cũng còn dài mà, ai biết được ngày mai xảy ra chuyện gì. Ai ở lại ai phải rời đi cũng chưa biết.
Liên im lặng không nói gì nữa, cả con bé cũng im lặng. Không khí bữa cơm trở nên quái dị, nhưng lại là niềm vui của Trà. Cô ta đứng ở dưới bếp theo dõi không sót một chi tiết nào. Không biết là do cô ta quá tự tin hay do khả năng diễn xuất của Liên với bé Nhi quá tốt, cô ta tin chắc là mọi thứ đã thay đổi, mà rồi thời gian tới đây mối quan hệ của cô ta với bé Nhi sẽ trở nên tốt hơn. Chỉ cần con bé không thích thì Hoàng cũng sẽ không thích , chẳng mấy chốc mà Liên sẽ biến ra khỏi ngôi nhà này, và cô ta sẽ là người thay thế.
Cô ta từ lúc tới ngôi nhà này chưa từng cảm thấy vui như vậy, làm chuyện gì cũng hứng khởi hơn hẳn.
Ăn cơm xong con bé với Liên cũng không quấn quýt lấy nhau nữa, Liên trở về phòng của mình còn con bé lại gọi Trà.
- chị làm xong việc chưa? Em muốn chị vào trong phòng chơi với em.
- tôi sao? Nhưng mà...
- chị không cần phải quá khách sáo với em làm gì. Cũng có thể là do trước đây em không nhìn rõ lòng người, nhưng mà sau này em sẽ cẩn thận hơn.
Trà theo Nhi vào trong phòng, con bé lấy đồ chơi ra nhưng Trà nhìn những thứ đó lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
" bằng này tuổi rồi mà vẫn còn phải chơi mấy thứ này với bọn con nít. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần đạt được mục đích thì đánh đổi một chút thời gian cũng có sao. Sau này khi trở thành mẹ kế của mày rồi thì mày sẽ hiểu. Lúc ấy chỉ cần tao sinh được một đứa con trai thôi, là mày sẽ lập tức ra rìa"
Có những con người không những ảo tưởng mà còn nghĩ xa xôi quá chừng. Cứ nghĩ là kế hoạch của mình đã thành công, cứ nghĩ là tất cả mọi thứ sẽ êm đềm trôi theo hướng mình muốn. Thông minh lại hóa ra ngu ngốc, quá chủ quan rồi.
- tự nhiên em cảm thấy buồn quá. Thực ra thì em cũng không muốn bới móc hay điều tra chuyện cái nhẫn. Nhưng mà cảm thấy hơi mất lòng tin một chút.
- chuyện này em đã nói gì với Liên chưa?
- em chưa nói gì chị ạ. Dù gì thì chị ấy cũng là người yêu của bố. Bố em yêu chị ấy lắm, em không muốn chỉ vì cái nhẫn mà khiến cho tình cảm của chị ấy và bố sứt mẻ. Nhưng mà thực sự em cũng không thể tỏ ra bình thường được. Chiếc nhẫn ấy là chiếc nhẫn có rất nhiều kỉ niệm với em, bây giờ cứ nhìn thấy chị ấy là em lại nhớ tới cái nhẫn, không biết nó đã ở đâu rồi.
- Có khi bây giờ nó đang ở tiệm cầm đồ nào đó, mà cũng có thể mẹ của chị Liên đã bán mất rồi. Nhưng mà có chuyện này chị biết là hơi vượt quá giới hạn thân phận của chị, không biết chị có nên nói không.
- chị cứ nói đi. Chẳng ai mới gặp nhau mà thân thiết cả. Bây giờ cũng coi như là chúng ta bắt đầu tìm hiểu để thân thiết với nhau, sau này biết đâu mối quan hệ giữa chúng ta còn thân hơn nữa.
- em nói như vậy thì chị yên tâm rồi. Chuyện là thế này, chị nghĩ là em cũng nên tìm hiểu một chút về Liên. Nếu như mà thực sự là chị ấy lấy chiếc nhẫn, thì sẽ không phải chỉ một chiếc nhẫn đâu, có khi sẽ còn lấy nhiều món đồ giá trị hơn. Lúc ấy gia đình em sẽ thiệt hại cả về kinh tế lẫn tinh thần. Bố em sẽ sốc lắm vì đã tin lầm người.
Con bé tỏ vẻ đăm chiêu lo lắng, biểu hiện cứ như thật. Ngồi với Trà nãy giờ mà nó sôi máu, chỉ muốn ngay lập tức đạp cô ta ra khỏi phòng, không muốn hít chung một bầu không khí với cái con người xảo quyệt này. Nhưng mà con bé vẫn cứ diễn đúng với vai trò của mình, giống như là đang từng bước từng bước yêu quý cô ta, không một chút nghi ngờ.
- Em cũng không biết bây giờ phải làm sao nữa. Dù sao thì cũng không có bằng chứng, nói bố em cũng chẳng tin đâu.
- em cứ từ từ thuyết phục bố, chị tin nhất định bố em sẽ tin em thôi.
Vỏ Quýt Dày chắc chắn Có Móng Tay Nhọn, không phải không làm gì, mà là chưa thích làm thôi. Con bé cố gắng nở nụ cười với cô ta, cười xong mà nó chưa bao giờ thấy bản thân mình giả tạo tới như vậy.
Rồi chắc chắn cô ta sẽ tìm cách đổ oan cho Liên thêm một lần nữa, chắc chắn cô ta sẽ lại gọi mẹ Liên đến đây, con bé chỉ cần chờ đợi thôi. Trong kế hoạch này là cả Liên và con bé cùng nhau suy nghĩ, chứ một mình con bé cũng không thể nào chu toàn hết mọi chuyện được. Sau này khi trải qua nhiều chuyện rồi thì cả Liên và con bé đều sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Buổi tối Hoàng đi làm về, lần này thì anh mua hai bó hoa, một bó hoa cho Liên còn một bó hoa thì cho bé Nhi.
- từ ngày có tình yêu bố có lãng mạn quá nhỉ?
- cái con bé này hôm nay nói chuyện kiểu gì đấy?
- Con đâu có nói gì, thấy bố lãng mạn thì con bảo như thế thôi mà.
Con bé nói chuyện bấp bênh như thế là bởi vì nó thấy Trà đang nhìn nó, đã diễn thì cũng phải diễn cho giống một chút, biết đâu sau này nó lại theo nghề diễn viên cũng không chừng.
Trà thấy con bé cư xử như thế thì vui ra mặt, cô ta đâu có biết là một cơn bão sắp tới, hại người thì trời hại mình, đến lúc hối hận cũng chẳng kịp.
Liên không dám nói gì với Hoàng cả, lúc vào tới trong phòng của anh cô chỉ lặng lẽ ôm lấy anh từ phía sau, cảm nhận hơi ấm từ anh, cảm nhận hương thơm trên cơ thể anh, chỉ cần như thế thôi, cho dù có gặp nhiều chuyện hơn nữa cô cũng không sợ. Áp má vào lưng anh, vòng tay siết chặt hơn một chút, khẽ thì thầm.
- Em Yêu Anh...
Danh Sách Chương: