Say tình - chương 38
Ở bên ngoài chờ ngồi không cũng chán, Liên đem tất cả đồ ăn ra hâm nóng lại. Anh đi làm cả ngày vất vả, không thể nào để anh đến một bữa ăn ở nhà cũng không được tử tế.
Đồ ăn dọn hết lên trên bàn, bà vú dù trong người còn mệt nhưng vì đây là món ăn do bé Nhi tham gia nấu nữa nên bà cũng muốn ăn thử. Con bé nhanh nhẹn múc cho mỗi người một bát canh, cả Hoàng và bà vú đều vô cùng háo hức.
- đây là món mới được làm chuẩn 100% theo công thức. Chắc chắn là rất ngon.
Con bé tự tin nhìn Hoàng rồi kể tiếp.
- con với chị Liên cùng đi siêu thị, chọn những thứ tươi ngon nhất đó. Bố ăn đi cho nóng.
Một phần vì con bé mời quá nhiệt tình một phần vì anh cũng đang cảm thấy đói nên lập tức đưa bát canh lên miệng húp một miếng, mặt anh lúc này không thể nào nhăn nhó hơn.
Con bé vẫn hồn nhiên hỏi, cả Liên nữa , ánh mắt nhìn anh đầy mong chờ.
- Bố thấy mùi vị của nó thế nào ạ . Có phải là rất ngon không?
Anh cố gắng nuốt miếng nước canh xuống rồi nói.
- mùi vị rất đặc biệt.
- con biết ngay mà kiểu gì cũng ngon. Bà ơi bà ăn đi ạ, bà đang mệt nên cần bồi bổ.
Lần này thì đến lượt bà vú chịu trận, cho vào miệng rồi không thể nào nhổ ra được nên đành phải nuốt xuống, khuôn mặt của bà lúc này so với anh cũng chẳng kém cạnh. Bà ho khan vài tiếng rồi nói với con bé.
- Đúng là mùi vị rất đặc biệt, rất rất đặc biệt.
Liên với con bé không nhận ra sự bất thường trong nét mặt của hai người họ, thế là chị lấy một bát em lấy một bát rồi ăn thử.
Đầu tiên là con bé, khi miếng canh vừa cho vào miệng đã lập tức ho sặc sụa. Rồi tiếp đến là Liên, nét mặt cô giống như không may ăn phải chục quả ớt một lúc, cố gắng nuốt nhưng không thể, hai chị em lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh để súc miệng.
- rõ ràng là đã làm theo công thức rồi mà. Sao bây giờ lại thành ra thế này. Chị Liên, có phải chúng ta đã làm sai ở chỗ nào rồi không?
- chúng ta không làm gì sai công thức cả , rõ ràng là đã làm đúng 100% mà.
- Vậy thì chắc chắn cái công thức ấy vớ vẩn rồi. Người nào đăng lên mà chẳng có tâm gì hết. Bây giờ làm sao dám bước chân ra ngoài gặp bố đây.
Liên cảm thấy buồn, không phải là vì cô không thể nấu được món đó mà là vì cô cảm thấy thương anh. Đã đi làm về vất vả rồi lại còn phải ăn cái món vừa chua vừa mặn, lại còn cay xè nữa.
- em thấy cái món canh hải sản chị em mình nấu hội tụ đủ các mùi vị trên đời. Cũng không tệ hơn một chút nào.
Nhi chỉ biết cười trừ, Liên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Lúc cả hai đi ra ngoài mà vú và anh đều không có biểu hiện gì cả, hai người lại còn muốn ăn thêm canh hải sản nữa chứ, Liên ngay lập tức phải đem bát canh ấy đổ bỏ.
Cũng may là hai chị em có nấu thêm mấy món khác, nếu không nhịn chắc rồi.
Ăn cơm tối xong Liên với con bé dọn dẹp rồi rửa bát, lúc này hai chị em vẫn bàn luận về một công thức mới.
- rõ ràng là mùi vị của nó không tệ nếu như mỗi thứ giảm đi một ít. Lần sau nhất định chúng ta phải nấu thành công, không thể để thất bại như thế này được.
Anh lên trên phòng trước, Liên làm xong tất cả mọi việc rồi cũng lên phòng , đứng trước cửa phòng anh ngập ngừng mãi rồi mới dám mở cửa.
Lúc cánh cửa mở ra anh đang nhìn về phía xa xăm nào đó, khi nghe thấy tiếng cô mở cửa anh quay lại rồi nhìn cô dịu dàng lắm, ánh mắt này của anh lại càng khiến cho cô cảm thấy có lỗi, nét mặt buồn thiu . Anh ngay lập tức nhận ra là cô đang có chuyện gì đó , nhanh chóng bước lại phía cô rồi kéo cô vào lòng.
- cô gái của anh em có chuyện gì thế?
- Em xin lỗi.
- ngốc, em thì có lỗi gì? Đừng có suy nghĩ linh tinh.
Mặc dù anh nói như vậy nhưng cô vẫn còn buồn. Từ lúc tới đây cô chưa làm được cái việc gì cho ra hồn cả. Nếu không phải là anh thì cũng là bé Nhi phải bảo vệ. Tự hứa với lòng mình là phải thật cố gắng, sau này không phải khiến cho anh và con bé bận lòng. Nhưng cũng không thể một sớm một chiều mà thực hiện hết mọi thứ được, cần phải có thời gian. Chính vì thế nên cô càng cảm thấy bản thân bất lực.
Vòng tay của anh chặt hơn một chút, cô gái ngốc nghếch này của anh vẫn cứ luôn tự trách mình, trong khi cô không hề biết rằng chính sự có mặt của cô đã làm cho cuộc sống của bố con anh thay đổi. Giá trị tinh thần mang lại nó còn lớn lao hơn gấp trăm ngàn lần giá trị vật chất. Cô không chỉ cho anh một thứ nhỏ nhoi nào đó, mà cho anh cả cuộc sống, cuộc sống đúng nghĩa.
Cho dù có phải trải qua bao nhiêu khó khăn để bảo vệ cô , để bảo vệ tình yêu của hai người anh cũng cam tâm tình nguyện. Bởi vì anh biết, tìm được cô không phải dễ dàng, chính vì vậy càng không thể dễ dàng đánh mất.
- cô gái bé nhỏ của anh. Anh còn đang lo lắng là anh quá già, không xứng đáng với em đây này. Sau này khi anh là một ông già đầu tóc bạc phơ thì cô gái của anh vẫn còn xinh đẹp lắm. Lúc ấy nhớ đừng bỏ rơi anh nha, anh sẽ đau lòng lắm.
Cô vòng tay ôm lấy anh, siết chặt một chút, áp má vào ngực của anh, thì thầm.
- em chắc chắn sẽ trở thành một bà lão xấu xí trước anh. Bởi vì anh trong lòng em luôn luôn đẹp.
Trong đầu anh đã bắt đầu chuẩn bị cho một buổi cầu hôn lãng mạn. Con gái anh nói đúng, Liên xứng đáng nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất vì trái tim cô đơn thuần, không hề mảy may âm mưu thủ đoạn giống như những con người khác.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ở trong đó chính là hình bóng của anh, duy nhất một mình anh. Trong mắt anh cũng vậy, cũng chỉ nhìn thấy duy nhất mình cô, người con gái mà anh yêu thương chăm sóc bảo vệ đến hết cuộc đời này.
Môi chạm môi, nụ hôn ngọt ngào say đắm xen lẫn một chút cuồng nhiệt , dù chẳng phải lần đầu hôn cô nhưng sao anh vẫn cảm thấy hồi hộp, anh cũng có thể cảm nhận được trái tim cô đang đập loạn, mà có một điều anh không hề hay biết, hai má cô đã bắt đầu ửng đỏ từ lúc nào.
Từ bao giờ cứ mỗi khi hôn là cô sẽ nghĩ đến ti tỉ chuyện sẽ phát sinh sau đó. Đầu óc chẳng có lấy một chút gì trong sáng, tối đen như mực thế này mà để anh nhìn ra chắc chắn anh sẽ cười cô mất.
Chuyện gì đến thì tất nhiên cũng phải đến. Nhưng mà lần này cô ngoan lắm, chẳng xé rách áo anh nữa, nhẹ nhàng từng chút một, có điều lúc ném cái áo xuống sàn nhà thì lại không nương tay một chút nào.
Đầu lưỡi quấn quýt tận hưởng dư vị ngọt ngào của ái tình, anh lúc nào cũng thế , luôn luôn dịu dàng.
Tính cách của anh trước đây thế nào anh là người hiểu rõ nhất, trong suốt 3 năm ngoại trừ con gái thì anh chẳng sợ bất cứ một ai tổn thương, cũng chưa từng có hành động nào dịu dàng với ai cả. Chỉ đến khi cô đến, phá vỡ tất cả mọi định luật, thay đổi hoàn toàn con người của anh.
Hai bàn tay đan chặt, cả hai đều nguyện ý giữ nhau đến hết cuộc đời. Ở trong vòng tay ấm áp của anh nhớ ra điều gì đó rồi đăm chiêu suy nghĩ, anh lại là người phải lên tiếng hỏi trước.
- em có chuyện gì sao? Đang suy nghĩ về điều gì?
- có một điều bấy lâu nay vẫn thắc mắc. Nhưng em vẫn không hiểu lần đầu tiên của chúng ta bắt đầu như thế nào.
Anh nửa đùa nửa thật thì thầm vào tai cô.
- thì cũng như những gì mà khi nãy chúng ta làm.
Hai má cô ửng đỏ rồi , xấu hổ lắm rồi nhưng vẫn cố hỏi.
- nhưng không thể nào có chuyện chúng ta tự nhiên lại lao vào nhau như thế được. Chẳng lẽ không có bất cứ một chất xúc tác nào tác động sao? Cho dù nghĩ thế nào thì em vẫn không hiểu, rõ ràng là lúc đó em không kiềm chế được mình.
Anh giả vờ giận dỗi..
- bây giờ vẫn có ý định không chịu trách nhiệm với anh à? Rõ ràng người chủ động khi ấy là em. Anh giữ gìn suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng bị em mang ra ăn sạch. Người thiệt thòi mới chính là anh chứ .
Ơ, tự nhiên lại bị anh giận. Chuyện này thật không dễ chịu một tí nào cả. Ngón tay đặt trên ngực anh xoa xoa nhẹ, anh lại bảo.
- biết là anh không thể giận nên cứ tìm cách thí dỗ anh như thì dỗ trẻ con chứ gì?
- đâu có. Lỗi là do em, em không nên hỏi. Anh đừng giận em nha.
Anh không muốn nói cho cô biết về chuyện Vy bỏ thuốc kích dục vào trong ly nước cam. Mục đích là gì thì chắc hẳn ai cũng biết, thuyết âm mưu cả đấy.
Chuyện này vốn dĩ cô có biết hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của hai người cả. Vì kết quả cuối cùng vẫn là anh sẽ ở bên cạnh cô, yêu thương chăm sóc cô, bảo vệ cô đến khi anh không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Anh không chắc có thể cho cô cuộc sống giàu sang đến hết cuộc đời, nhưng anh chắc chắn đi qua cuộc đời vẫn chỉ có mình cô tồn tại trong cả trái tim lẫn suy nghĩ.
Tất cả những điều này anh không nói ra, anh thể hiện tình cảm nhiều hơn qua những hành động. Anh không phải là người giỏi thể hiện tình cảm bằng lời nói, nhưng anh sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để bảo vệ mái ấm hiện tại của mình.
Nằm ở trong vòng tay anh chẳng ngủ được, vu vơ trong suy nghĩ lại hiện ra một chuyện mà cũng không dám nói với anh. Hình như cũng một thời gian rồi dì cả không ghé thăm, hình như là bị trễ khoảng 10 ngày rồi.
Như thế là sao nhỉ? Chẳng lẽ có bị rối loạn? Cảm thấy có một chút lo lắng, trong người bồn chồn hồi hộp. Cũng may là lúc này có anh ở bên cạnh, chứ không mấy cảm xúc không đâu này chắc chắn sẽ khiến cô mất ngủ.
Ngày mai khi trời sáng phải ra hiệu thuốc tây mua thuốc mới được, nếu không sợ sẽ bị bệnh mất, bị bệnh thì sẽ lại khiến anh phải lo lắng, mà cô thì không muốn chuyện ấy xảy ra một chút nào cả, anh cũng đã có quá nhiều chuyện phải bận tâm rồi.