Tình cảm là thứ vốn dĩ không thể nói trước, chỉ có yêu rồi thì người ta mới biết là mình yêu đối phương sâu đậm đến nhường nào. Một ngày không gặp sẽ cảm thấy nhớ, chỉ cần nhìn người ấy buồn là sẽ đau lòng, không nói chuyện cảm giác nặng nề như cả bầu trời sập xuống. Tình yêu giống như ánh nắng rạng rỡ chiếu sáng và cuộc đời của Liên, gặp được anh chính là hạnh phúc ngọt ngào nhất.
Vòng tay ôm lấy anh chặt hơn, lại áp môi mình lên môi anh, miệng anh còn có hương bạc hà thơm mát, rất dễ cho người ta nghiện.
Anh về đến nhà cả tiếng mà vẫn chưa đi tắm được, có cô ở cạnh nên làm gì cũng không xong, không muốn xa cô một chút nào vì cả ngày hôm nay anh thực sự đã rất nhớ.
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này khiến cho Hoàng hơi ám ảnh, nghĩ đến sự tồn tại của Vy anh lại cảm thấy mệt mỏi.
Anh đi ra mở cửa thì bắt gặp nụ cười tươi tắn của Trà, thực ra thì anh không có ác cảm gì với Trà cả, nhưng mà giây phút anh ở bên cạnh Liên không muốn bất cứ ai làm phiền.
- Có chuyện gì không?
- cơm nước đã nấu xong rồi, em mời cậu chủ xuống ăn cơm.
- cô xuống trước đi. Một tiếng nữa tôi sẽ xuống.
Cô ta chưa nói thêm gì thì Hoàng đã đóng cửa , trước khi cánh cửa kịp khép lại thì Trà đã nhìn thấy Liên đang ngồi ở trên giường, dây áo buông lơi hững hờ, chắc chắn là vừa có chuyện gì đó. Cái suy nghĩ ấy khiến cho tâm can của cô ta sôi sùng sục, nói chính xác là cô ta đang ghen, ghen vì một người chẳng có bất cứ một mối quan hệ gì với cô ta cả.
" Tại sao mày có tất cả còn tao thì không? Mày thì hơn gì tao chứ? Cũng chỉ là một con ranh con quê mùa. Chắc chắn tao sẽ có được anh ấy. Chủ nhân ngôi nhà này phải là tao mới đúng. Rồi trước sau gì mày cũng sẽ phải biến ra khỏi ngôi nhà này thôi"
Cô ta nhìn vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên thấu vào trong phòng, muốn biết ở bên trong Liên làm cách gì để quyến rũ được Hoàng. Cô ta chẳng hề biết rằng, khi người ta sống tử tế thì tự khắc sẽ có người yêu quý, còn kẻ trong đầu lúc nào cũng âm mưu thủ đoạn thì trước sau gì cũng như cái kim trong bọc, sẽ sớm bị phát hiện thôi.
Mặc dù không cam tâm nhưng cô ta vẫn phải xuống dưới nhà, nhìn thấy cô ta đi từ trên tầng 2 xuống bà vú tỏ vẻ không vui.
- cô đi lên trên đó làm gì?
- cháu thấy nấu cơm xong rồi nên nên mời cậu chủ xuống ăn cơm ạ.
- từ giờ trở đi không cần phải làm như vậy. Ăn uống giờ nào đấy là do tội chủ quyết định.
- nhưng mà đồ ăn để nguội không ngon.
- nếu như nguội rồi thì đem đi hâm nóng lại. Công việc của người giúp việc cũng chỉ có nhiêu đó. Đừng có làm phiền đến chủ.
Chẳng hiểu vì sao bà vú cảm thấy không có thiện cảm với cô gái này. Ánh mắt của cô ta không khiến cho bà ấy cảm thấy an toàn, cũng chẳng cảm nhận được một chút ngây thơ hay thật thà nào từ cô gái này cả. Không biết có phải bà quá đa nghi hay không, nhưng để tin tưởng ngay từ cái nhìn đầu tiên giống như Liên quả thật không dễ dàng gì.
Bà vú sắp xếp lại đồ đạc trong bếp một chút thì nghe thấy ở bên ngoài có tiếng xe, bà đi ra ngoài thì thấy bé Nhi đang đi vào trong nhà.
- cô chủ nhỏ. Tôi tưởng là đến mai cô chủ mới về?
- ở đó chán lắm nên con về sớm hơn. Bố con với chị Liên đâu rồi ạ?
- Hai người họ đang ở trên phòng. Cậu Hoàng mới đi làm về.
Con bé không nói gì nữa mà đi vào trong, lông mày nó chợt nhíu lại khi thấy có người lạ ở trong nhà. Trà vừa nhìn thấy Nhi là lập tức chạy ra, nụ cười tươi tắn kèm theo giọng nói vô cùng ngọt ngào.
- Chị chào em. Em là Nhi phải không? Nhìn em xinh xắn quá. Chị cứ nghĩ là phải đến mai mới được gặp em cơ. Chị tên là Trà, sau này chị làm việc ở đây hi vọng sẽ được em giúp đỡ.
Hàng lông mày của con bé nhíu chặt hơn một chút, nói nhiều quá vậy, hơn nữa lại còn cảm thấy một chút giả tạo. Nhưng chỉ vừa mới gặp nên con bé cũng không khẳng định điều gì, nó chỉ đáp lại một câu ngắn ngủn.
- Sau này đừng có tỏ ra thân thiết với tôi.
Câu nói của con bé ngay lập tức khiến cho Trà hụt hẫng, cô ta còn mua một con gấu bông bếp xinh xắn để sẵn ở trong balô để tặng cho Nhi. Trẻ con chẳng phải đứa nào cũng tốt Gấu Bông sao? Nhưng mà sao đứa trẻ con này lại khó chịu đến vậy, thật khiến cho người ta ghét. Xem ra để lấy lòng không phải chuyện đơn giản rồi.
Đúng lúc này thì Liên đi từ trên tầng 2 xuống, nhìn thấy con bé cô cũng rất ngạc nhiên.
- Nhi..
- Chị làm gì mà như nhìn thấy ma vậy?
- nhìn thấy một ánh sáng lấp lánh ở trong nhà thì đúng hơn.
- Vớ vẩn.
- thật mà. Nếu như trong ngôi nhà này không có một cô bé xinh xắn đáng yêu thì sẽ rất buồn.
- tôi mới chỉ đi có một ngày mà miệng của chị đã biến thành túi đường rồi à?
- tất cả đều là những lời nói thật lòng.
Liên cười, cũng là nụ cười tươi tắn nhưng nụ cười này khiến cho con bé cảm thấy an toàn. Còn nụ cười của Trà, con bé thật không muốn nghĩ tới. Đúng là không phải gặp người nào cũng có thể yêu quý, không phải gặp người nào cũng muốn thân thiết trò chuyện.
Con bé lấy từ trong ba lô ra một cái vỏ ốc sên rồi đưa cho Liên.
- Cái này là nhặt ở dưới gốc cây đấy, thấy nó giống chị nên tôi mang về.
- Tại sao giống? Giống ở chỗ nào?
- ngốc nghếch và chậm chạp , cũng rất đáng yêu...
Con bé cười, con bé rất ít khi cười nhưng mỗi lần cười lại cảm thấy như có ánh nắng len lỏi, rất ấm áp.
Hành động cũng như cuộc đối thoại giữa Liên và Nhi khiến cho Trà cảm thấy ngứa mắt. Đối với cô ta thì Liên chính là một kẻ ngu ngốc, còn Nhi là một đứa trẻ đáng ghét, vừa đáng ghét vừa láo xược.
Cô ta chưa từng bỏ thời gian để tìm hiểu về con bé, cũng chưa từng có một chút cảm thông, chứ chẳng nói gì đến chuyện có tình cảm hay yêu quý gì con bé cả.
Bé Nhi vào trong phòng thay đồ, lúc con bé thay đồ xong thì cũng là lúc Hoàng xuống, Hoàng nhìn thấy con bé về cũng ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi gì thì Liên đã giơ con ốc sên về phía Hoàng rồi khoe.
- anh, quà bé Nhi cho em này.
Anh nhìn món quà trên tay Liên, khóe môi hiện lên ý cười, rồi anh lại chăm chú nhìn con bé chờ đợi. Ấy vậy mà chờ đến cả vài phút vẫn chưa thấy con bé mở lời nói gì cả, anh sốt ruột quá nên hỏi luôn.
- con gái, con đưa quà của bố cho bố đi.
- quà gì ạ?
- thì giống như món quà mà con tặng chị Liên ấy.
- không có, con chỉ có mỗi một con ốc sên thôi.
- Tại sao con lại có thể thiên vị tới như vậy? Sao lại không có gì tặng cho bố được chứ? Con không thích bố à?
- con chỉ thích mỗi chị Liên thôi.
Con bé nhìn Liên nháy mắt một cái rồi cười, Hoàng nhìn thấy cảnh ấy thì vui lắm nhưng vẫn trả vờ giận dỗi.
- hai người thật quá đáng. Tổn thương sâu sắc.
Ánh mắt của Trà mỗi lúc một u tối, bàn tay cũng nắm chặt lại thành nắm đấm, cái cảnh tượng ân ân ái ái này khiến cho cô ta sôi máu vì ghen tức. Những con người ích kỷ thì chỉ nhìn vào kết quả chứ không nhìn vào quá trình cố gắng của người khác. Họ nhìn thấy người ta hạnh phúc, nhìn thấy người ta vui vẻ nhưng lại không nhìn thấy những nỗi đau mà người ta đã phải trải qua, cũng không nhìn thấy người ta đã cố gắng như thế nào để có được niềm vui hiện tại. Trong đầu cô ta hiện lên vô vàn kế hoạch, những kế hoạch có thể giúp cô ta một bước lên trời.
Ăn cơm xong thì Hoàng lên trên tầng trước, còn Liên thì chơi với bé Nhi. Đến 9 giờ tối thì Liên rời khỏi phòng của con bé, cô định lên xem Hoàng đã ngủ chưa thì nhìn thấy Trà đang đứng ở trước cửa phòng của Hoàng.
- em làm gì ở đây vậy?
- em mang nước lên cho cậu chủ ạ.
- thế anh ấy đã ngủ chưa?
- cậu chủ ngủ rồi ạ. À mà cậu chủ có dặn em là nếu như gặp chị thì nói với chị cứ đi ngủ, không cần phải qua phòng của cậu chủ đâu ạ, tại vì cậu chủ thấy hơi mệt.
- Anh ấy nói như vậy sao?
Liên hỏi xong câu ấy thì tâm trạng bắt đầu lo lắng, anh có lẽ quá bận rộn, một mình anh gồng gánh quá nhiều thứ, lúc anh mệt mỏi như thế này cô lại chẳng thể nào ở bên cạnh để chăm sóc. Nhưng mà anh mệt rồi nếu như anh muốn ngủ thì cô tuyệt đối không làm phiền.
Liên cố gắng nở nụ cười với Trà.
- Thôi em xuống dưới nhà nghỉ ngơi đi.
- em biết rồi. Chị nhớ là đừng vào phòng của cậu chủ nhé. Cậu dặn em rồi, nếu không cậu chủ sẽ giận em mất.
- Chị biết rồi, em xuống dưới nhà đi.
Trà vâng vâng dạ dạ rồi cũng đi xuống, nhưng mà cô ta không xuống luôn mà đứng ở chỗ bậc cầu thang nhìn xem Liên có vào trong phòng của Hoàng không. Thấy liên ngập ngừng đứng ở trước cửa phòng của Hoàng một lúc rồi trở về phòng của mình mà cô ta như mở cờ trong bụng." Đúng là cái loại ngu ngốc, chỉ nói có vài câu đã lập tức tin tưởng, ngu như thế này thì sớm muộn gì cũng bị đạp ra khỏi đây thôi"
Hoàng chờ mãi mà chẳng thấy Liên lên, không được ôm cô thì làm sao anh có thể ngủ được. Trước đây thì không nói làm gì, bây giờ thì không thể nào sống thiếu cô được rồi.
Anh đi xuống phòng của bé Nhi, người phụ nữ của anh chắc chắn là đang bị giấu ở trong này. Con bé ra mở cửa, nhìn thấy anh con bé liền hỏi.
- con trả người cho bố rồi bố còn xuống đây, chắc chắn lần này là tìm con phải không?
- Chị Liên của con không còn ở trong phòng của con sao?
- à thì ra là chị ấy không tìm bố. Chị ấy đã rời khỏi phòng của con khoảng nửa tiếng rồi. Hay là bố làm chuyện gì khiến cho chị ấy giận?
- ăn cơm xong thì con ngay lập tức kéo cô ấy về phòng của mình, bố làm gì có thời gian để mà làm cô ấy giận?
- con không biết đâu. Bố đi tìm chị ấy đi , có khi lại bị người ta bắt cóc mất rồi.
Con bé nói xong thì đóng cửa lại, anh vừa lo lắng lại có cả một chút ấm ức đi lên trên phòng tìm cô, lúc cánh cửa mở ra nhìn thấy cô an toàn anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nhưng mà cô không đến tìm anh, cảm giác hụt hẫng này khiến cho anh không mấy dễ chịu.
Anh đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại, ngay sau đó ép cô vào tường, hơi thở của anh nóng rực, tự nhiên lúc này Liên lại cảm thấy hơi sợ. Rõ ràng là anh bảo không được đi tìm anh, rõ ràng anh nói là anh mệt anh muốn ngủ, vậy tại sao giờ này anh lại có mặt trong phòng của cô với bộ dạng nhìn giống như đang tức giận?
Nhưng mà Liên vốn dĩ đơn thuần lắm nên cũng chẳng suy nghĩ gì cả, liền vòng tay ôm lấy anh, cô thực sự rất nhớ anh, nếu đêm nay không có anh ở bên cạnh sợ rằng sẽ không ngủ được.
Anh bây giờ chính là một con thỏ, chỉ một cái ôm thôi cũng khiến cho bao nhiêu cảm giác không vui trong lòng biến mất hết, chẳng hỏi cô tại sao lại về phòng, tại sao lại không đến tìm anh, chỉ biết rằng anh không thể nào cứ ngồi một chỗ mong chờ cô đến tìm mình được. Cô là con gái, còn anh thì phải chủ động hơn nữa để yêu thương để bù đắp cho cô.
Anh như một đứa trẻ vòng tay ôm lấy cô rồi tựa đầu lên vai của cô, cảm nhận bình yên mà chỉ có ở bên cạnh cô anh mới có được.
- anh còn mệt không?
Nghe câu hỏi ngọt ngào này của cô mà tự nhiên anh muốn nũng nịu quá, thế rồi anh gật đầu.
Anh nằm ở trên giường gối đầu lên chân của cô, mấy ngón tay thon dài đặt chân thái dương của anh xoa xoa nhẹ, cô hát cho anh nghe, lần đầu tiên anh nghe thấy cô hát. Giọng hát của cô không quá hay nhưng vô cùng trong trẻo, vừa nghe qua đã lập tức cảm thấy dễ chịu.
- mỗi ngày sau này đều muốn nghe em hát.
- không muốn. Nếu như muốn nghe em hát thì phải trả công cho em.
- anh chỉ có thân thể này, mỗi ngày đều sẽ do em tùy ý sử dụng.
Hai má của Liên ửng đỏ, mắt chẳng dám nhìn anh mà lại lơ đễnh nhìn đi chỗ khác.
- không cho em cũng sẽ tự ý lấy ...
Danh Sách Chương: