• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- không có cách nào để đuổi con hồ ly đó đi sao hả bác? Cháu không phải là một kẻ quá lụy tình. Bác cũng biết cháu là con người như thế nào rồi. Nếu như không có anh ấy thì cháu vẫn có thể tìm được một người đàn ông tốt. Nhưng còn tuổi già của bác sau này thì sao đây? Biết được con nhỏ đó có đối xử tốt với bác không?

- bác cũng không biết nữa.

Bà Thu nói ra câu ấy trong bất lực. Nhìn nét mặt kiên định của Hoàng là bà ấy hiểu sẽ không có chuyện anh thay đổi ý định. Những gì cần nói thì bà cũng đã nói hết rồi. Nếu như không phải bà là mẹ của anh thì chắc chắn anh sẽ chẳng thèm để ý đến lời nói của bà. Tất cả sự nghiệp của anh công việc của anh đều là một tay anh gây dựng, cuộc sống sung túc của bà hiện tại cũng là do anh lo hết. Bà thích sống cuộc sống ở nước ngoài anh cũng đã tạo dựng cho bà. Bây giờ chẳng biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ cứ thế đem cái chết ra để dọa?.

Suy cho cùng thì bà ấy cũng là một người mẹ, cũng muốn con mình có được hạnh phúc. Nhưng mà chuyện chấp nhận Liên là một chuyện không hề dễ dàng.

Bà ấy giận Liên lắm, giận vì sự xuất hiện của Liên đã khiến cho Hoàng hoàn toàn thay đổi. Cũng muốn đuổi Liên đi lắm, nhưng có Hoàng đứng ở phía sau thì biết làm thế nào.

Bữa cơm tối hôm ấy vô cùng ảm đạm. Khác những ngày trước là cả Liên và bà vú đều ngồi chung bàn ăn.

Trong bữa cơm Hoàng đã dõng dạc tuyên bố.

- con sẽ cưới Liên làm vợ.

Nghe anh nói xong thì dường như người kinh ngạc nhất chính là Liên. Còn phẫn nộ thì dành về phía bà Thu và Vy. Bé Nhi thì chẳng có biểu hiện gì cả, nhìn con bé có vẻ không quan tâm nhưng thực ra là nó đang vui trong lòng, nhưng mà khi nó nhìn thấy ánh mắt của bà nội và Vy con bé lại cảm thấy lo lắng cho Liên. Nhưng bố nó là người như thế nào nó hiểu rất rõ, chắc chắn có thể bảo vệ được Liên.

Bà Thu sau đó lại coi như không nghe thấy gì, và cả Vy cũng vậy. Chuyện gì cần giải quyết ngay thì phải được giải quyết ngay, Hoàng nhắc lại một lần nữa.

- con sẽ cưới Liên làm vợ.

Bà ấy buông đôi đũa xuống tạo thành âm thanh khô khốc.

- không được. Con muốn mẹ nói lại bao nhiêu lần nữa? Mẹ tuyệt đối không chấp nhận nó là con dâu đâu.

- Dù thế nào con cũng vẫn sẽ lấy cô ấy.

- kể cả mẹ không đồng ý?

- con đã trưởng thành và có cuộc sống của riêng mình. Con biết là mẹ bây giờ cũng muốn có hạnh phúc của mẹ và con chưa từng nghĩ sẽ cấm cản điều đó. Mẹ cũng phải hiểu cho con chứ.

- im đi. Con dám dùng thái độ như thế để nói với mẹ à?

- con đã trưởng thành và tự quyết định cuộc sống của mình trong suốt nhiều năm. Yêu ai lấy ai cũng sẽ tự do con quyết định và chịu trách nhiệm. Chuyện này con chỉ thông báo với mẹ thôi.

Sau đó Hoàng quay sang nhìn Vy.

- cô Vy này. Cô đến đây và tôi luôn tôn trọng xem cô là một vị khách. Nhưng vị khách nào rồi cũng phải rời đi, vì thế tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta nên chia tay nhau rồi.

- Ý anh muốn đuổi em đi à?

- cô hiểu câu tiễn khách đúng không?

- nếu như em không muốn đi?

- Cô là người có ăn có học chắc chắn không cư xử như một kẻ ít học đâu nhỉ?

- Anh... Anh thật quá đáng.

- Tôi nghĩ mình nói chuyện như thế là đã quá lịch sự rồi. Cô là khách do mẹ tôi mời tới. Tôi tôn trọng mẹ của mình nên mới không nói gì cho dù cô đã làm ra những chuyện không hay. Bây giờ tôi nghĩ đã đến lúc cô lên trở lại nơi thuộc về cô rồi.

- con bây giờ lại còn ngang nhiên đuổi cả khách của mẹ? Con coi mẹ không ra gì nữa rồi phải không?

- mẹ là mẹ của con , con luôn tôn trọng mẹ. Cho dù có Liên hay không thì con vẫn luôn tôn trọng mẹ chưa bao giờ thay đổi, và kể cả sau này cũng không thay đổi. Tại sao mẹ không thử nhìn vào mặt tốt của cô ấy mà chỉ nhìn vào vật chất? Con tin chắc chắn sau này Liên sẽ trở thành một người con dâu tốt, một người vợ một người mẹ tốt.

- bây giờ không nói nhiều nữa , hỏi ý kiến con bé Nhi đi, xem nó có muốn một người phụ nữ như thế là mẹ của nó không.

Con bé vừa cho miếng thức ăn lên miệng thì lập tức bị lôi vào cuộc. Đúng là ăn cũng không được yên mà.

- bây giờ bà hỏi con, con có muốn người phụ nữ này làm mẹ của con không?

- nếu như con nói muốn thì bà sẽ không phản đối nữa à?

- con nói thẳng ý kiến của mình đi đừng có vòng vo.

- vậy thì con nói luôn. Nếu như bố con muốn cưới cô ấy thì con nhất định sẽ đồng ý. Con không có lý do gì để phản đối cả.

- bố con đã bị nó bỏ bùa mê thuốc lú đến cả con cũng như thế à?

- con không cần quan tâm gì nhiều. Con chỉ cần biết là cô ấy đối tốt với con là được rồi.

- Tất cả chỉ là giả tạo, nó muốn vào cái nhà này nên mới trả vờ đối xử tốt với con thôi.

- có người cũng muốn vào nhà này nhưng đến trả vờ đối tốt với con cũng không làm được đấy Bà ạ.

- con đừng có so sánh một người thật tính và một kẻ lươn lẹo.

- con không so sánh. Nhưng con có thể cảm nhận được ai đối tốt với con và ai chỉ muốn giành lấy lợi ích cho mình. Với lại muốn lấy nhau không phải là cần phải có tình yêu sao ạ. Vậy thì bố con yêu người nào thì cưới người đó.

- đến cả con cũng có cái nhìn hạn hẹp như thế. Sau này trưởng thành thì làm được cái gì?

Câu nói của bà Thu khiến cho Hoàng cảm thấy không hài lòng. Mặc dù con cái chữ hiếu đi đầu nhưng không phải cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, nhất là đối với hạnh phúc của bản thân và con gái.

- con bé chỉ nói ra suy nghĩ của mình, tại sao mẹ lại nói con bé có cái nhìn hạn hẹp rồi còn phán xét tương lai của con bé vậy hả mẹ ?

- bây giờ thì các người đủ lông đủ cánh rồi đâu có coi tôi ra gì. Uổng công mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, uổng công nuôi bao nhiêu năm ăn học.

Mệt mỏi, thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Không muốn tranh luận, càng không muốn trong giây phút nóng giận sẽ nói ra những lời không thể rút lại được. Cuối cùng anh chỉ nói một câu duy nhất.

- con nhất định sẽ cưới cô ấy. Cho dù trời sập xuống con cũng sẽ cưới cô ấy. Vì chỉ có ở bên cạnh cô ấy bố con con mới có được hạnh phúc. Tiền bạc con có thể làm ra, con không cần vợ mình phải biết kiếm tiền. Cho dù mẹ có nói gì cô ấy cô ấy cũng chưa từng cãi mẹ. Chắc chắn cô ấy sẽ là một người con dâu hiếu thảo. Còn nếu mẹ không chấp nhận cô ấy, thì con cũng vẫn sẽ cưới cô ấy.

Bà Thu nghẹn giọng, không thể nói thêm câu gì. Còn đối với Vy, đã bị anh đuổi cổ như thế khi làm gì có lý do để ở lại. Mặc dù rất ấm ức, mặc dù không cam tâm, thế nhưng cô ta vẫn phải rời khỏi nơi này. Giữa cô ta và Hoàng không có bất cứ sự ràng buộc nào. Người giúp đỡ duy nhất chỉ có bà Thu thì bây giờ Hoàng cũng không nghe lời. Trận chiến chưa bắt đầu đã phải kết thúc. Cho dù trong đầu có nghĩ ra bao nhiêu kế bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, thì cũng chẳng có cơ hội để mà dùng tới.

Cô ta ngồi ở trong phòng khóc nức nở, bà Thu nhìn thấy thế cũng đau lòng. Quen cô ta một thời gian không phải ngắn, muốn cô ta về làm dâu rồi tiện thể vun đắp luôn mối quan hệ của mình. Mọi thứ đều đổ bể hết, dù không cam tâm cũng chẳng còn cách nào.

Ngay ngày hôm sau bà Thu và Vy xếp hành lý để đi qua nước ngoài. Trước khi đi bà ấy có nói chuyện với Hoàng.

- Nếu con nhất định cưới nó thì mẹ sẽ không về dự đám cưới đâu. Sau này con sẽ phải hối hận vì quyết định vội vã của mình.

- con sẽ không hối hận.

- kể cả sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa?

- cũng sẽ không có chuyện không gặp lại mẹ nữa. Mọi thứ sẽ chỉ khó khăn khi chúng ta xem đó là sự lựa chọn. Trong khi chuyện này vẫn có thể cân bằng được, thì con chẳng có lý do gì phải hối hận cả.

- một khi mẹ đã rời khỏi nơi này thì con đừng có nghĩ đến chuyện mẹ sẽ gặp con.

- không ai có thể giữ một suy nghĩ đến hết đời được. Rồi mẹ sẽ phải thay đổi cái nhìn của mình thôi. Con tin sẽ có một ngày mẹ chấp nhận cô ấy.

Lúc bà Thu chuẩn bị lên xe ô tô để ra sân bay thì bé Nhi có chạy ra. Lần đầu tiên con bé nắm lấy tay của bà nó.

- suốt mấy năm qua con sống như một kẻ tâm thần, làm ra những chuyện ma quái mà chẳng ai có thể ưa nổi. Cũng chính chị ấy đã giúp con bước ra khỏi vũng bùn lầy. Con hi vọng bà suy nghĩ lại.

Những gì con bé nói chỉ có mình bà Thu nghe thấy, nhưng bà ấy cũng chỉ im lặng chẳng nói gì cả.

Liên muốn ra tiễn bà ấy nhưng lại không dám, chỉ dám đứng ở cửa nhìn theo.

Cuộc hội ngộ nào cũng phải đến ngày kết thúc, Liên không coi sự có mặt của mẹ Hoàng như một cơn bão, cũng không thấy mệt mỏi khi phải chống chọi. Cuộc sống này còn có nhiều thứ khó khăn hơn nhiều, đây chẳng qua cũng chỉ là một cơn gió mà thôi. Sau này cũng không dám mong yên bình, chỉ cầu đủ sức mạnh để vượt qua.

Không có mẹ của Hoàng cũng chẳng có Vy, cuộc sống bình yên như ngày cô mới tới. Nhưng sao lại chẳng cảm thấy vui thế này , có lẽ cô tự trách bản thân mình, cũng chỉ vì cô mà bà Thu phải ấm ức trở về, cũng chỉ vì cô mà tình cảm của hai mẹ con anh bị sứt mẻ.

- cho dù chỉ có buồn hay khóc tới sưng mắt thì cũng chẳng giúp cho bà tôi quý chị hơn đâu.

Con bé vừa nhìn Liên vừa chán nản nói. Liên cũng nhìn con bé mắt rớm nước.

- cô chủ à. Chuyện này xảy ra có phải lỗi là do tôi hết không?

- chị ngốc thật đấy. Cho dù không có chị thì bố tôi cũng không đồng ý lấy cô kia đâu. Mà nếu như vậy thì cũng sẽ bất hòa với bà nội tôi mà thôi. Thế nên chị đừng có ôm hết tội lỗi vào người mình làm gì.

Con bé đi vào trong nhà, mặc dù mấy câu nói của con bé chẳng dễ nghe nhưng lại là lời động viên vô cùng to lớn đối với Liên. Cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng đi nhiều.

Liên định đi xuống bếp để chuẩn bị bữa sáng thì Hoàng nắm lấy tay của cô kéo vào trong phòng, nghe âm thanh khóa cửa cũng khiến Liên giật mình. Cô đưa hai tay che lấy ngực rồi nhìn anh đề phòng.

- anh định làm gì em?

- Em nghĩ là anh sẽ làm gì?

- bé Nhi chưa đi học. Anh đừng có mà làm bậy.

Hoàng đi về phía Liên, lùi mãi lùi mãi thì lưng cũng chạm vào tường, lại một cái búng nhẹ vào mũi rồi anh ghé sát vào tai cô thì thầm.

- từ bao giờ đầu óc của em lại trở nên đen tối tới như vậy. ?

Câu hỏi của Hoàng khiến cho Liên đỏ mặt, anh chẳng có ý định gì cả, anh chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà sao cô lại nghĩ đi đâu thế này. Cuối cùng cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Nhìn cô như thế này anh lại xót, lại chẳng nỡ. Thơm nhẹ lên trán 1 cái, giọng nói vô cùng dịu dàng.

- cô gái ngốc của anh. Từ giờ mọi thứ bình yên rồi.

Biết là câu nói của anh không phải là một lời khẳng định cho tương lai sau này. Cũng biết là mọi thứ xảy ra không ai có thể đoán trước được. Nhưng mà có anh ở bên cạnh, cho dù có khó khăn thế nào cô cũng cam tâm tình nguyện. Một người ngốc nghếch như cô có anh ở bên đã là hạnh phúc rồi. Được Anh yêu thương, được anh bảo vệ, có lẽ kiếp trước có phải là một người tốt lắm chị kiếp này mới có thể gặp được anh.

Liên chủ động vòng tay ôm lấy anh, chủ động áp môi mình lên môi anh, chủ động hôn anh, nụ hôn này sao đối với cô nó ngọt ngào tới thế.

Nhưng mà Liên chợt nhận ra một điều, đầu óc của cô đúng như anh nói là đã quá đen tối rồi. Mới chỉ hôn anh có một cái thôi mà cả cơ thể đã bắt đầu rạo rực, rồi trong đầu tưởng tượng ra một vài viễn cảnh không thể nào đen tối hơn, một chút trong sáng cũng không hề tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK