Nửa đêm Liên giật mình thức giấc vì tiếng mưa rơi xuống mái tôn, cơn mưa này xem ra cũng không nhỏ.
Tự nhiên Liên lại nhớ tới cái đêm đầu tiên đến đây, bên ngoài trời cũng mưa như thế này. Cô đang định trùm chăn ngủ tiếp thì ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, lúc đầu cũng giật mình nhưng khi nghe thấy giọng nói của Hoàng thì không còn sợ nữa. Liên ra ngoài mở cửa, giờ này Hoàng tới phòng cô chắc hẳn là có vấn đề.
- chuyện gì vậy? Cũng đã muộn rồi mà.
- cô xuống phòng tôi ngủ đi.
- hả? Tự nhiên xuống phòng anh làm gì?
- mưa rồi.
- Ý anh là sao?
- trời mưa bệnh tình của con bé sẽ nặng hơn. Không biết là con bé sẽ làm ra chuyện gì nữa.
- vậy thì sao? Chúng ta không thể bỏ mặc con bé được.
- đấy là cô không hiểu. Cô càng tới gần con bé càng cảm thấy không được an toàn. Cô nghĩ là tôi muốn bỏ mà con bé một mình hay sao. Nhưng đó là bắt buộc. Vì mỗi khi tôi tới gần con bé sẽ mất kiểm soát hơn.
Cũng chỉ là vài hình ảnh đáng sợ thôi mà. chỉ là con bé mặc bộ đồ trắng, tóc tai có xoã sợi một chút, trang điểm có quái dị một chút, điệu cười khiến cho người ta sợ một chút. Nhưng tất cả những thứ ấy đâu phải là con bé muốn, nếu cứ mãi bị bỏ rơi trong thế giới của riêng nó thì đến bao giờ con bé mới sống cuộc sống bình thường đây.
Liên tuy là người ngoài nhưng cô là phụ nữ và có trái tim của một người làm mẹ. Cảm giác mất mát không có mẹ từ nhỏ nó đau lòng lắm, con bé cũng chẳng vui vẻ gì khi phải sống cuộc sống như thế này.
- đó là giao ước giữa anh và con bé. Nhưng tôi và con bé không hề có giao ước ấy. Tôi nhất định sẽ khiến cho con bé quay về với cuộc sống bình thường.
- tại sao cô lại cố chấp như vậy? Cô có biết bao nhiêu bác sĩ...
- Anh có biết thế nào là tình yêu thương có thể thay đổi được mọi thứ không? Anh có tiền, anh có thể thuê hàng trăm hàng nghìn bác sĩ tới đây, nhưng họ có dùng trái tim của họ để yêu thương con bé không? Nếu họ không yêu thương con bé thì làm sao họ hiểu được là con bé thực sự muốn gì? Tiền rất quan trọng, bác sĩ cũng rất quan trọng. Nhưng bệnh tình của con bé không thể nào dùng thuốc cũng không thể nào dùng những công thức để chữa trị được.
- là do cô cố chấp. Rồi cô sẽ phải hối hận.
Hoàng bỏ đi, chỉ còn mình Liên đứng đó với cánh cửa khép hờ. Nếu nói cô không sợ thì không phải. Sợ lắm chứ, chỉ là bản thân đang cố gắng tự an ủi chính mình. Chỉ là cô hiểu được cảm giác tổn thương khi mẹ mình không còn ở bên cạnh mình nữa. Con bé còn quá nhỏ đã phải gánh chịu cái cuộc sống không giống người bình thường như thế này. Cô cũng không phủ nhận về những cố gắng chữa trị bệnh của Hoàng, chỉ là anh đi chưa đúng hướng mà thôi.
Những điều mà Liên đang nghĩ cuối cùng cũng xảy tới, phòng bên cạnh bắt đầu phát ra những âm thanh lạ .
Cô đứng ở cửa đợi cả 10 phút nhưng không thấy con bé bước ra ngoài, lấy hết can đảm đến trước phòng con bé thì nghe thấy có tiếng khóc, còn nghe thấy con bé đang nức nở lên từng tiếng gọi mẹ.
Tiếng khóc của con bé khiến cho Liên đau tới xé lòng. Tay cô vô thức nắm vào chốt cửa rồi phát hiện ra cửa không khóa, hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước vào.
Ở trong phòng là chiếc đèn ngủ với ánh sáng vàng mờ nhạt. Con bé mặc trên người chiếc váy trắng đang ngồi thu mình ở góc phòng, vòng hai tay lại tự ôm lấy chính mình giống như đang tìm kiếm hơi ấm, miệng vẫn bật ra tiếng khóc nức nở.
- Mẹ ơi mẹ. Mẹ đang ở đâu thế hả mẹ? Tại sao chưa một lần tìm con? Tại sao mẹ không quay về.
Lúc này thì Liên giật mình phát hiện ra chân con bé đang được khóa bởi một sợi dây xích.
- Cô Chủ. Ai đã nhốt cô chủ lại thế này?
Con bé nghe thấy tiếng của Liên thì ngước mắt lên, lúc này đôi mắt đã sưng húp và đỏ hoe vì khóc nhiều.
Liên định đi về phía nó nhưng nó cản lại.
- chị không ở phòng ngủ sang đây làm gì?
- tôi cảm thấy lo. Nhưng ai là người đã lấy dây xích xích chân cô chủ lại thế này? Để tôi đi gọi người.
- là tôi tự làm.
- Sao cơ?
Con bé không nói gì cả, nó cứ tự ôm lấy mình rồi thân thể cứ thế run rẩy. Lẽ nào con bé đang cố giữ lời hứa đêm nay sẽ để yên cho cô ngủ. Cứ mỗi khi trời mưa như thế này là bệnh tình của con bé sẽ trở nặng khiến cho nó không thể nào kiểm soát được chính nó? Vậy nên khi biết trời sắp mưa con bé đã tự lấy xích xích mình lại? Vậy còn chìa khóa, chìa khóa đâu rồi?
- chìa khóa cô chủ để đâu rồi? Để tôi mở ra cho cô chủ?
Con bé vẫn im lặng không trả lời Liên. Dường như nó đang cố gắng tự khống chế chính mình, con bé có đau không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Sao nhìn thấy cảnh tượng này Liên lại đau lòng đến vậy.
Nếu như được chọn lựa giữa nhìn con bé như thế này và con bé mặc đồ trắng đi đi lại lại chọc phá cô thì cô vẫn muốn nhìn thấy con bé đi lại hơn. Ít nhất thì vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của con bé, sẽ không phải gồng mình lên chống chọi lại những cảm xúc đang sai khiến nó.
Thế rồi bằng trái tim bằng tình cảm của một người mẹ, Liên đi từng bước đến chỗ con bé, mặc kệ nó đang dùng ánh mắt ép cô phải dừng lại, mặc kệ con bé cứ liên tục lắc đầu, Liên ngồi xuống bên cạnh con bé rồi vòng tay ôm lấy nó thật chặt.
- đừng sợ, sẽ không sao cả. Mưa rồi cũng sẽ tạnh, nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua thôi.
Biết là những câu an ủi của bản thân mình chẳng thấm tháp gì với nỗi đau mà con bé đang phải chịu. Nhưng cô không thể bỏ mặc nó được.
Nếu như là Hoàng càng đến gần vào thời điểm này con bé càng phát nặng bệnh nặng hơn thì chưa chắc cô đã như thế. Biết đâu một phép màu sẽ tới, biết đâu ông trời cho cô gặp con bé là muốn con bé có cuộc sống bình thường thì sao?
Con bé chẳng ngồi yên để cho Liên ôm, nó giãy giụa, nó gào thét, nó cố gắng đẩy Liên ra, nhưng Liên vẫn ôm nó thật chặt. Con bé thậm chí còn cắn mạnh vào vai của Liên, mặc kệ là đau lắm, mặc kệ nó có đang rỉ máu đi chăng nữa thì cô vẫn không buông con bé ra. Qua đi một lúc con bé không còn giãy dụa nữa, Liên nhìn xuống thì con bé đã ngủ gục từ lúc nào.
Đã suốt mấy năm rồi Con bé đâu có hơi ấm của mẹ. Cũng chẳng ai ôm nó vào lòng mỗi khi nó phát bệnh. Nhìn thấy nó như thế ngoài Hoàng và bà vú ra thì làm gì có ai dám lại gần. Ai cũng nhìn nó giống như nhìn thấy ma quỷ, mà chẳng ai biết được trong thâm tâm của nó giằng xé đến mức nào.
Sợi dây xích này chính nó đã bắt Hoàng mua cho nó, nhưng nó lại chẳng bao giờ dùng cả. Cũng chỉ bởi vì lời hứa với Liên mà nó đem sợi dây xích này ra, cũng chẳng suy nghĩ lập tức tự khóa mình lại rồi ném chìa khóa vào góc phòng nơi mà bản thân không thể nào tự lấy được. Nó khó chịu lắm chứ, nghe tiếng mưa rơi cứ như có hàng trăm hàng nghìn mũi kim đang đâm vào người nó khiến cho nó đau đớn.
Hình ảnh đêm mưa hôm ấy khiến cho nó phát điên, căm phẫn chẳng nói nên lời.
- mẹ đừng đi mà mẹ. Rồi bố sẽ kiếm được tiền thôi. Bố sẽ mua xe mua thật nhiều quần áo đẹp cho mẹ. Sẽ đưa mẹ đi những nơi mà mẹ muốn đi mà.
Có một con bé trong cơn mưa gào thét nắm chặt lấy cánh tay của mẹ nó. Nhưng rồi cái con người máu lạnh ấy đã hất tay con bé ra , ánh mắt nhìn nó không còn lấy một chút tình thương của người mẹ.
- đợi bố mày ư? Đợi bao lâu? Đợi đến khi nào? Mày có biết suốt bao nhiêu năm nay tao sống khổ sở như thế nào không? Tao không thể đi mua được con tôm hùm 10 triệu. Chưa từng biết mùi vị con cua hoàng đế thế nào. Chưa từng cầm trong tay cái túi xách mấy chục triệu phiên bản giới hạn. Bố mày chỉ cho tao đi du lịch trong nước chứ chưa từng cho tao ra nước ngoài du lịch bao giờ. Sống khổ sở như vậy mày bảo tao phải sống tiếp tục à?
- vậy còn con thì sao hả mẹ? Mẹ nhẫn tâm bỏ mặc con sao hả mẹ?
- sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tao ngoại trừ lấy bố mày ra thì chính là để ra mày. Chính mày là đứa cản tương lai của tao. Nếu như không đẻ mày thì tao sẽ không xấu xí như bây giờ, sẽ không trở thành một con đàn bà, sẽ không mất đi bao nhiêu cơ hội để đổi đời. Từ giây phút này trở đi mày không còn là con của tao nữa. Mày cứ ở đây mà sống cuộc sống nghèo nàn khổ sở với thằng bố mày đi. Sau này dù có chết tao cũng không bao giờ quay trở lại nơi này đâu.
Thế rồi cô ta bước đi, để lại con bé trong cơn mưa nặng hạt. Cô ta lên ô tô rời đi rồi nhưng con bé vẫn chạy theo. Nếu như không có bà vú đuổi theo thì không biết con bé đã lạc đi tới nơi nào.
Sau cái hôm ấy con bé ốm nặng sốt miên man suốt cả tuần trời không khỏi. Rồi cuối cùng thì nó gần như phát điên, người không ra người ma chẳng ra ma như hiện tại.
Quá khứ u tối bất chợt trở về trong giấc mơ lại khiến cả người con bé trở nên run rẩy. Liên chẳng biết làm gì chỉ biết ôm chặt lấy nó. Cô không sống thay con bé được một giây phút nào, nên chẳng thể nào biết được các bé đã trải qua những gì. Nhưng cô chắc chắn rằng những bất hạnh của cô cũng chẳng bằng một góc mà con bé đang phải chịu đựng.
Cả đêm hôm ấy Liên cứ ngồi ôm lấy con bé mà chẳng dám ngủ. Chỉ sợ cô ngủ quên rồi con bé sẽ không còn cảm thấy an toàn, sợ bệnh tình của con bé càng lúc càng trở nên nặng.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến cho con bé tỉnh giấc, Liên thấy con bé đã dậy nên cũng không còn ôm chặt lấy con bé nữa, tự mình cách xa con bé một khoảng.
- cô chủ đã ngủ dậy rồi.
- Chị ở đây cả đêm?
- tại tôi thấy không yên tâm. Xin lỗi cô chủ. Chìa khóa cô chủ để đâu để tôi mở.
Con bé nhìn về phía góc tường cuối phòng, Liên nhìn theo ánh mắt của con bé chỉ thấy chùm chìa khóa nằm lăn lóc ở đó. Cô đến lấy chùm chìa khóa rồi mở khóa xích ra cho con bé, lúc này ánh mắt của nó nhìn dịu hơn nhiều, chứ cái ánh mắt đêm qua cô thực sự vẫn còn hơi ám ảnh.
- Tôi đi xuống dưới nhà trước.
- chị không định ngủ à?
- à bây giờ tôi còn phải xuống dưới nhà là bữa sáng.
- chị đã lấy của bố tôi bao nhiêu tiền vậy?
- một năm tiền lương.
- nhiều như vậy rồi à.
- Mà có chuyện gì không hả cô chủ nhỏ.
- chỉ là cảm thấy chị rất đáng thương thôi.
- sao cô chủ lại nói thế?
- Nơi này còn ở lâu thì lại càng có nhiều chuyện thú vị. Đối với tôi thì là như thế còn đối với chị thì nó lại rất phức tạp đấy.
Liên nghe con bé nói mà chẳng hiểu gì cả nên cô chọn cách bỏ qua.
Lúc cô mở cửa định đi ra ngoài thì nghe thấy con bé nói ở đằng sau, rất nhỏ thôi nhưng cũng đủ để cô nghe được.
- Cảm ơn chuyện tối qua.
Biết là con bé cũng chẳng muốn cô quay lại nhìn nó nên cô đi luôn. Mặc dù cơ thể đang rất mệt mỏi, nhưng công việc vẫn là công việc, vẫn phải làm.
Trong lúc nấu bữa sáng thì liên suy nghĩ ra được vài điều.
+ con bé thực sự phát bệnh khi trời mưa.
+ Còn nếu trời không mưa mà con bé có dấu hiệu phát bệnh thì là nó đang cố tình trêu chọc một ai đó. Mà ai đó ở đây chính là Liên.
+ chỉ khi trời mưa con bé mới không thể tự khống chế được chính mình. Còn bình thường thì con bé vẫn không muốn nói chuyện với người khác vì ảnh hưởng tâm lý khá nặng.
Nói chung thì còn rất nhiều điều Liên vẫn còn chưa hiểu hết được. Nhưng có một điều có biết chắc chắn rằng Đêm hôm qua con bé đã tự chiến thắng chính cảm xúc của mình. Sau này cơ hội quay trở lại cuộc sống bình thường không còn xa vời nữa.
Đã gần 8 giờ sáng mà vẫn chưa thấy Hoàng ra ngoài. Ở đây mấy ngày Liên để ý là Hoàng có thói quen dậy rất sớm, nhưng hôm nay lại chẳng biết là có chuyện gì.
Cô gõ cửa phòng của Hoàng, là vì sợ anh ngủ quên sẽ trễ giờ làm. Nhưng gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai ra mở cửa, trong lòng cơ hồ một chút lo lắng.
Tự mở cửa rồi bước vào, thấy người đàn ông ấy đang nằm ở trên giường, chăn đắp ngang người.
Lúc ngủ nhìn thực sự rất đẹp trai nha. Kiểu này bước chân ra ngoài đường con gái có mà xếp cả hàng theo đuổi. Nhưng mà khi Liên nghĩ tới con bé Trúc Nhi thì hai từ theo đuổi ấy lại lập tức biến mất. Vì chắc chắn chẳng có cô gái nào đủ can đảm để làm mẹ kế của con bé. Cô chỉ tới đây để làm giúp việc thôi mà còn lên bờ xuống ruộng, nếu mà tới đây với tư cách là người yêu của bố con bé thì chẳng biết con bé nó sẽ làm những gì. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến cho cô nổi da gà.
Vào được một lúc rồi mà vẫn chẳng thấy người đàn ông kia có phản ứng gì. Không phải là đã có chuyện xảy ra rồi đấy chứ. Liên không yên tâm nên lại gần, khẽ chạm tay vào người của anh thì thấy rất nóng, nóng đến mức khiến cho người ta phải giật mình.
- sốt rồi.
Liên vội vàng chạy vào trong nhà tắm lấy một chiếc khăn ấm rồi mang ra đắp lên trán cho Hoàng.
Anh lúc này mê man chẳng biết tỉnh hay không, chỉ biết là mắt cũng chẳng mở ra nổi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ai đó đang cố gắng tìm cách hạ sốt cho mình. Cảm nhận rõ ràng sự luống cuống của người nào đó bên cạnh, cứ sờ tay lên má rồi lại sờ tay lên trán, lại còn nghe thấy tiếng ai đó lẩm bẩm.
- sốt như thế này còn đắp chăn cho cố.
Một lúc sau anh lại nghe thấy có tiếng nói.
- Không biết có nên cởi quần áo ra không nhỉ?
Rồi lại nghe thấy tiếng người nào đó tự trả lời câu hỏi của chính mình.
- như thế đâu có được, nam nữ thụ thụ bất thân.
Cơ thể quá mệt mỏi lại khiến anh chìm sâu vào giấc ngủ. Chính cái khoảnh khắc ấy thì người nào đó đã bắt đầu đưa tay cởi từng nút áo của anh.
- Cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp. Chỉ nhìn một xíu thôi chết làm sao được. Mới mấy ngày trước thôi mình còn phải nhìn thấy một lão già bụng phệ khỏa thân cơ mà.
Thế nhưng mà những gì mà Liên đang nhìn thấy lại khiến cô phải đỏ mặt. So với cơ thể của người đàn ông hôm trước thì thấy cơ thể đang ở trước mặt cô nó thực sự thu hút ánh nhìn của cô rất trăm gấp ngàn lần.
- Nếu mà ngay lập tức có thể ăn được thì có thể bất chấp tất cả để ăn lắm chứ.
" Liên ơi Mày điên rồi. Liêm sỉ, mau nhặt lại liêm sỉ "
Danh Sách Chương: