- Bây giờ em định chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?
- chịu trách nhiệm.... tôi ... Tôi không có tiền..
Cái đồ ngốc này, anh chẳng nhẽ lại đi cần tiền của cô sao? chỉ có điều ngay từ đầu đã biết cô ngốc nhưng vẫn thương thì anh phải chịu.
- Vậy thì dùng cả cuộc đời để bù đắp cho tôi đi.
- là như thế nào? Là làm giúp việc cho anh cả đời à?
- Tôi không cần người giúp việc.
- Vậy thì làm gì?
Tính ra thì bây giờ anh lại trở thành người vô cùng vô cùng kiên nhẫn. Không nổi nóng cũng không thể hấp tấp, trước cái vẻ mặt đáng yêu này, lại muốn cùng cô chơi trò mèo vờn chuột.
Chỉ có điều nãy giờ anh đứng gần cô quá gần. Kể cả não bộ hay cơ thể đều đã có phản ứng, ai bảo trên người cô tỏa ra hương thơm mê hoặc anh làm gì. Bây giờ trong mắt của anh thì chỉ có mỗi sự hiện diện của cô thôi. Còn những chuyện linh tinh bên ngoài anh vốn dĩ không để ý, nó vốn dĩ không thể nào làm ảnh hưởng đến anh được.
Chẳng chút do dự anh cúi đầu xuống chạm môi mình lên môi cô, dư vị ngọt ngào ngay lập tức anh cảm nhận được. Còn cô thì hai mắt mở to tròn, cả cơ thể không kịp phản ứng.
Lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy vì bây giờ anh cần phải tới công ty rồi, nhưng lại không muốn rời xa cô thì phải làm thế nào nhỉ? Còn một cách duy nhất chính là đưa cô đi cùng.
- Bây giờ tôi phải tới công ty. Em cũng phải tới công ty cùng với tôi.
Liên nghe thấy Hoàng nói như thế vội vàng từ chối.
- không được đâu, từ lúc tới đây làm tới giờ chưa phụ được mà vú bao nhiêu việc cả. Mang tiếng tới đây làm việc nhưng toàn để bà vú làm hết tôi cảm thấy ngại lắm.
- trước đây không có em thì tất cả mọi việc cũng là do bà làm hết. Tôi cũng đã nói với bà là nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì có thể thuê thêm một người nữa nhưng mà không chịu.
- như thế sao được ,công việc không có bao nhiêu mà thuê tới tận ba người giúp việc. Chẳng phải anh sẽ rất tốn tiền hay sao?
- tôi vốn dĩ không hề sợ tốn tiền.
Là cô ngốc thật hay trả vờ ngốc vậy? Thái độ của anh thay đổi rõ ràng như thế mà cô cũng không nhận ra. Chẳng lẽ bây giờ để anh phải nói thẳng?
- thôi không nói nhiều nữa, chuẩn bị đồ đi rồi tới công ty với tôi.
Chủ muốn cô đi cùng thì có phải nghe theo chứ biết làm thế nào bây giờ. Nhưng mà mối quan hệ giữa cô và Hoàng bây giờ thấy không bình thường cho lắm. Cũng không biết phải nghĩ sao nữa. Cô đương nhiên là biết mình thích anh, nhưng mà cảm giác của anh đối với cô là thế nào? Chắc không phải anh đang muốn đùa cợt với cô đấy chứ?
Nếu như anh muốn đùa cợt thì cũng không sao cả, là cô cam tâm tình nguyện.
Anh mà biết được suy nghĩ này của Liên chắc tức đến ói máu ra mất. Người đâu mà ngốc nghếch đến mức tán yêu như thế này.
Lúc Liên với Hoàng ra bên ngoài phòng khách thì bé Nhi đã đi học từ lúc nào. Cũng không thấy bóng dáng của bà Thu với Vy ở đâu cả. Thế nào Liên với Hoàng tới công ty luôn .
Ở trong phòng của bà Thu Vy đang ấm ức kể lại cho bà ấy nghe chuyện của tối hôm qua .
- nói như vậy là tối hôm qua giữa con và Hoàng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra à ?
- con cũng không hiểu tại sao nữa. Rõ ràng đã mua loại thuốc mạnh nhất , anh ấy đã uống hết nửa cốc nước ấy nhưng không hiểu tại sao anh ấy vẫn có thể bình thường.
- hay là con mua nhầm loại thuốc đểu rồi?
- con cũng không biết. Cái này là do một người bạn giới thiệu. Nhưng mà con có cảm giác bây giờ tất cả mọi thứ đang chống đối con.
Nói rồi cô ta đưa tay gạt nước mắt , mà có nước mức thật hay không thì chỉ có mình cô ta biết.
- chắc có lẽ lần này về đây là vô ích rồi. Nghĩ tới chuyện không thể làm con dâu của bác khiến cho con cảm thấy rất đau lòng.
- bác đương nhiên là muốn con làm con dâu của bác rồi. Chắc có lẽ sức ép từ nó vẫn chưa đủ. Nhưng mà tiếng nói của con bé Nhi ở trong lòng của nó rất có trọng lượng. Con thử tìm cách lấy lòng con bé xem sao. Nếu như hai đứa cưới nhau thì cũng phải ở chung với con bé , cũng không thể nào để không khí căng thẳng được.
Nghe thấy bà Thu nói cũng có lý , từ lúc tới đây thì cô ta thấy bé nghe nói gì Hoàng cũng nghe, kể cả những điều quái quỷ Hoàng cũng không phản ứng gì. Có khi vị trí của con bé trong ngôi nhà này là lớn nhất, nếu như được lòng con bé thì chuyện về đây không có gì là khó khăn cả.
Nghĩ như vậy cô ta lập tức gọi xe để đi siêu thị, nhất định sẽ mua được những thứ mà con bé thích .
Trước khi tới công ty thì Hoàng chở Liên đi ăn sáng, cảm giác được chiều chuộng thế này khiến cho Liên có chút không quen.
- Thực ra thì tôi cảm thấy không đói.
- nhưng tôi đói.
- chẳng phải anh đã ăn sáng rồi sao?
- lúc ấy cảm thấy không ngon miệng nên không ăn được nhiều. Cô có biết một ngày làm việc phải tiêu hao biết bao nhiêu năng lượng không? Nếu như không ăn đầy đủ thì làm sao có sức làm việc được.
Nghe Hoàng nói như vậy thì Liên cảm thấy lo lắng lắm, anh mà ốm không đi làm được thì ai là người nuôi cô đây. Rồi anh hết tiền anh sẽ không cần người giúp việc nữa, anh đòi lại tiền cô chỉ có lấy răng ra mà chả thôi. Thực ra thì người ngốc sống rất đơn thuần, cũng chính bởi quá đơn thuần nên mới hay bị người ta hãm hại.
- Thực ra thì tôi thấy em hơi gầy. Nếu như em không ăn uống đầy đủ em ốm thì tôi không có tiền để chữa bệnh cho em đâu.
- nhưng tôi khỏe lắm đâu có ốm gì đâu.?
- để cơ thể thiếu chất lâu ngày nó mới dẫn tới nhiều bệnh tật. Nếu như bữa sáng em ăn hai tô phở thì chắc chắn em sẽ không bao giờ ốm được.
Liên cũng không gầy lắm đâu . Bình thường thì có ăn rất tốt không bao giờ chán ăn, nhưng đâu phải lúc nào cũng ăn uống kiểu đó, nhất là khi có mẹ Hoàng và Vy đến ở cùng thì Liên lại càng không được ăn nhiều. Nếu để họ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Trong những việc làm bắt buộc hàng ngày mà Hoàng đề ra chính là làm sao để cho Liên không còn gầy nữa. Sáng nay lúc anh bế cô lên giường thấy cô rất nhẹ, con gái thường có xu hướng ăn ít để giảm cân, nhưng cũng không phải cứ gầy là đẹp. Đối với anh thì sao cũng được, nhưng anh vẫn muốn cô gái bên cạnh anh lúc này mập lên một chút, như vậy hai cái má bánh bao nhỏ nhỏ xinh xinh mới không biến mất được.
Nhờ câu nói của Hoàng mà suy nghĩ trong Liên ngay lập tức thay đổi. Cô ăn nhiều cũng chính là giúp anh không mất thêm tiền chữa bệnh cho cô, mặc dù thời gian gần đây lúc nào cũng cảm thấy đói cồn cào thật nhưng có dám ăn uống gì đâu.
Ăn liền một lúc hai tô phở, lúc ngồi trên xe anh hỏi muốn ăn gì nữa không thì lại ghé vào quán trà sữa mua hai ly trà sữa với một cái bánh pizza, phòng khi đói thì còn có cái để ăn.
Bây giờ anh chẳng muốn rời xa cô dù chỉ là một phút, nhưng cũng không thể nào cứ suốt ngày đưa cô tới công ty được, có cô ở đó anh có tập trung làm được cái việc gì cho ra hồn đâu, nhưng mà không có cô ở cạnh lại cảm thấy rất nhớ.
Sau suốt nhiều năm mới có lại cảm giác yêu thương, thật không nghĩ nó lại mãnh liệt tới như vậy.
Liên ngồi một mình ở văn phòng của Hoàng cảm thấy chán muốn chết, ở nhà cùng bà vú thì có thể dọn dẹp nhà cửa cùng bà nấu ăn , trôi qua thời gian cũng rất nhanh, nhưng bây giờ ngoại trừ ngắm Hoàng ra thì chẳng có việc gì để làm cả. Nhưng mà ngắm ít thì không sao chứ ngắm nhiều quá tư tưởng lại không thể nào trong sáng nổi, dư âm của đêm hôm qua tồn tại không ít, chẳng biết đến khi nào mới có thể quên được. Tự nhiên trong đầu lại suy nghĩ giá như được thơm anh một cái nhỉ, hoặc là ôm anh một cái thôi cũng được .
Anh đang làm việc nhưng không kìm được ngước mắt lên nhìn cô một cái thì thấy cô đang nhìn mình không chớp mắt, cái ánh mắt kia cũng giống y như ánh mắt nhìn anh đêm hôm qua vậy, cô lại muốn dụ dỗ gì anh rồi phải không? Cứ cái kiểu ngây ngô vô tội ấy có biết làm anh khổ sở đến mức nào? Ngay giây phút này chẳng lẽ đóng chặt cửa lại rồi đem cô ăn sạch, một miếng cũng không chừa.
Anh đã nhìn cô tới cả phút rồi mà cô vẫn chưa di chuyển trạng thái, vẫn ánh mắt ấy và vẫn đang nhìn anh chăm chú. Cuối cùng thì người nào đó cũng không còn cách nào để làm việc, mà cho dù có cố thì cũng không làm nổi, đi từng bước từng bước một về phía bánh bao xinh xắn của mình. Cho đến khi anh ở ngay trước mặt cô, đến khi khuôn mặt của anh cách khuôn mặt cô chỉ chừng vài cm thì cô mới giật mình. Muốn giữ khoảng cách với anh nhưng không còn kịp, chỉ biết ấp úng nhìn anh.
- sao... sao anh không làm việc ? Chẳng phải anh... nói là ...nói là ..bận lắm hay sao?
- là em gọi tôi tới đây mà?
Cô đâu có gọi? Cô nhớ là cô không có mở miệng ra nói chuyện mà? Chỉ nhớ là chăm chú nhìn anh? Rồi chẳng biết nhìn anh thế nào mà lại thành ra ngơ ngẩn, đầu óc lạc đi đâu cũng không rõ.
Cô lắc đầu phủ nhận, anh đang bận như thế cô nào có dám gọi. Anh không làm việc được thì sẽ không kiếm được tiền, mà không kiếm được tiền thì có bao nhiêu thứ bị kéo xuống. Lần điều trị tới của bé Nhi chắc chắn là sẽ cần tới rất nhiều tiền, cô đâu có dám làm phiền anh.
Đầu óc nghĩ nhiều như thế đấy, suy nghĩ viết ra cả mấy trang giấy không hết, ấy vậy mà một câu cũng không thể mở miệng ra để nói với anh.
- em còn nói là em không gọi tôi tới? Vậy thì người nào cứ chăm chú nhìn tôi mãi? Nhìn tôi không chớp mắt? Ánh mắt lại còn rất giống ánh mắt đêm hôm qua.
Thôi chết rồi, nhắc tới chuyện đêm qua nữa rồi. Đã cầu mong là anh sẽ nhanh chóng quên nó đi, ấy vậy mà hình như anh chưa từng quên đi nó, vẫn nhớ như in.
Ánh mắt của cô đêm hôm qua là như thế nào? Chẳng lẽ chính là ánh mắt gợi tình mà mẹ kế của cô hay nhắc tới? Ánh mắt để quyến rũ đàn ông? Nếu như thế thật thì liêm sỉ của cô chẳng còn một chút nào cả. Nếu như thế thật thì anh liệu có coi thường cô không?
Rõ ràng đang vui vẻ tự nhiên lại trùng mặt xuống là thế nào? Anh lại làm gì khiến cho bánh bao nhỏ của anh buồn à? Hay là nghĩ tới chuyện đêm qua cảm thấy tủi thân? Là vì anh đã qua đêm với cô lấy đi đời con gái của cô nhưng lại không mở miệng ra nói câu trách nhiệm?
- sao thế? Có chuyện gì nói tôi nghe?
Liên lắc đầu. Anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.
- chuyện đêm qua tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em. Nhất định sẽ không để em phải thiệt thòi.
Câu nói của Hoàng lại càng khiến cho Liên hoang mang hơn nữa. Cô đúng là loại con gái không ra gì mà. Chủ động quyến rũ anh, chủ động ngủ với anh, vậy mà bây giờ anh lại phải chịu trách nhiệm với cô.
Anh là một người đàn ông tốt, cả về con người lẫn kinh tế. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện của đêm qua mà anh phải lấy một đứa con gái giúp việc về làm vợ? Nhưng anh cũng không nói là sẽ lấy cô mà. Vậy thì trách nhiệm ở đây của anh là gì? Có phải như một đại gia nuôi một cô tình nhân bé nhỏ? Rồi sau này vẫn tìm một người phụ nữ tốt đủ công dung ngôn hạnh để lấy làm vợ?
Liên đang bị lạc lối trong chính những suy nghĩ của mình, cũng không biết phải nghĩ như thế nào cho đúng.
Còn về phía anh, từ trước đến giờ anh vốn dĩ là người không thích nói nhiều, tất cả mọi thứ đều dùng hành động để chứng minh. Anh cũng đã nghĩ là nói như thế đã đủ rõ ràng lắm rồi. Nói hai từ trách nhiệm chính là sẽ cùng cô sống cuộc sống sau này cùng với bé Nhi, sẽ chăm sóc sẽ bảo vệ cô.
Thế nhưng mà cô lại ngốc quá, anh nói một đằng suy nghĩ đi một nẻo, khiến cho anh chẳng thể nắm bắt được suy nghĩ của cô.
Khẽ thơm nhẹ lên trán cô một cái rồi nói.
- ngồi ngoan ở đây cho tôi làm việc nha. Nếu em nhớ tôi thì tối nay có thể xuống phòng tôi ngủ.
Nghe Hoàng nói như vậy Liên lập tức giật mình .
- như thế đâu có, được nam nữ thụ thụ bất thân.
Câu nói của Liên thiếu chút nữa khiến cho Hoàng phải bật cười thành tiếng. Giữa anh và cô còn có thụ thụ bất thân nữa sao? Anh nhìn cô với cái nhìn đầy ấm ức.
- Tôi không biết. Đêm hôm qua em đã ngủ với tôi rồi, quần áo của tôi em cũng cởi rồi, trên người tôi có thứ gì em không những nhìn mà còn chạm hết vào rồi. Bây giờ tâm lý của tôi vẫn còn chưa ổn định đây này. Chính vì vậy em phải chịu trách nhiệm với tôi .
Danh Sách Chương: