Có những câu nói chỉ cần nghe một lần thôi cũng cảm thấy đủ, có những mối quan hệ chẳng cần quá rõ ràng cũng khiến cho người ta hạnh phúc. Được ở bên cạnh nhau đó chính là duyên số, còn có giữ được nhau hay không là do tình cảm của mỗi con người. Đối với Liên thì như thế đã là quá đủ rồi, cô chẳng cầu mong mãi mãi cũng chẳng cần thêm bất cứ điều gì, một câu nói yêu thay tất cả những điều hứa hẹn. Ai cũng có thể thay đổi và hoàn cảnh sẽ khiến cho người ta thay đổi, thế nhưng giây phút này đối với Liên chính là mãi mãi, làm sức mạnh để sau này có chuyện gì xảy ra cũng không cảm thấy hối hận. Câu nói yêu thương để lại ngọt ngào mãi trong lòng của Liên, rồi đến khi ở bên ngoài lại là tiếng đập cửa liên tiếp. Liên biết chuyện gì xảy ra và cả Hoàng cũng vậy, anh vẫn thế vẫn bình tĩnh , vẫn chẳng có gì phải hoảng hốt cả, Liên cũng bớt đi một phần lo sợ, có anh rồi anh nhất định sẽ bảo vệ cô. Đời này có thể không tin bất cứ một ai nhưng riêng đối với anh thì khác, người đàn ông mà cô có thể gửi gắm cả cuộc đời của mình.
Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên mà Liên nhìn thấy chính là ánh mắt phẫn nộ của mẹ Hoàng. Bà ấy nhìn Liên cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, bây giờ thì Liên cũng không biết phải mở lời như thế nào.
- cái con khốn kia mày có bước ra đây không? Ngay từ đầu nhìn thấy mày là tao đã không ưa rồi. Cái loại rẻ rách để chùi chân mà lại muốn bám lấy đại gia à? Cái loại đũa mốc mà đòi chòi mâm son không biết thân biết phận. Mày nghĩ là mày có thể bước chân vào nhà này làm con dâu của tao à? Cút , cút ngay. Mày mà không cút xéo khỏi nơi này thì tao cào nát mặt mày ra.
Mấy lời nói ấy nghe sao cay độc nghe sao nghiệt ngã quá, mặc dù Liên đã từng nghe rất nhiều lần những câu nói như thế này từ bố , từ mẹ ghẻ, thế nhưng từ bà Thu lại khiến cho cô phải rơi nước mắt.
Hoàng nhìn Bà ấy bằng ánh mắt kiên định, nói chuyện vô cùng rõ ràng.
- Bây giờ con đã trưởng thành rồi. Đến cả chuyện lấy vợ của con Mẹ cũng muốn xen vào?
- nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà con lại u mê như thế hả? Con có biết nó là cái loại nào không? Đi làm giúp việc mà lại còn quyến rũ cả ông chủ. Cái ngữ này thì có mà ngửa cho bao nhiêu thằng chơi rồi chứ không phải một thằng đâu. Con ơi là con ngốc nó cũng vừa vừa phải phải thôi, đừng có mà để cho cái sự ngây thơ của nó dẫn dụ.
- Cô ấy là người như thế nào con hiểu rõ hơn mẹ. Mẹ không biết gì về cô ấy thì mẹ đừng có nói ra những lời cay độc như vậy.
- thì làm sao? Ý con bây giờ là mẹ không được nói động đến lông chân của nó đúng không? Ý con bây giờ mẹ của con không là cái đinh han gỉ muội gì phải không? Có phải bây giờ mẹ có chết ngay tại chỗ này thì con cũng không quan tâm, trong mắt con bây giờ chỉ có nó có phải không?
Liên thực sự không nghĩ là mọi thứ lại rắc rối như thế này. Cô chỉ muốn sống hết lòng với cảm xúc của mình chứ không hề muốn vin vào chuyện ấy để mà níu chân của anh. Cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt anh chịu trách nhiệm hay phải cưới cô làm vợ. Bây giờ cô biết phải làm như thế nào? Phải làm sao đây? Trong lúc hoang mang thì Liên nhìn thấy ánh mắt của bé Nhi nhìn mình từ phía cầu thang, ánh mắt ấy khiến cho Liên giật mình kinh sợ. Ánh mắt ấy lạ lắm, giống y như lúc con bé nhìn thấy cô lần đầu tiên vậy. Khó khăn lắm con bé mới có thể bình thường trở lại, nếu như vì chuyện này khiến con bé khó chịu rồi con bé phát bệnh trở lại thì cô biết sống làm sao đây?
Con bé đi từng bước từng bước lại gần, mỗi bước đi của con bé đều khiến cho Liên cảm thấy khó thở, cứ như ai đó đang dùng hết sức lực bóp chặt lấy cổ của cô vậy.
Bà Thu quay lại nhìn thấy con bé thì lập tức nói với nó.
- đấy con đã thấy cái gì chưa? Bà đã nói với con là tuyệt đối không được thân thiết gì với mấy cái loại thấp kém này mà con đâu có nghe. Không biết nó dùng cái loại bùa bả gì mà cả đêm bố con chui rúc trong phòng với nó.
- mẹ, mẹ đừng có quá đáng. Tại sao mẹ lại nói ra những lời khó nghe với con bé như thế?
- con không phải bênh cái con rẻ rách này. Phải nói cho con gái con nó hiểu con ranh con này là loại người gì. Mà không cần nói nữa, đuổi nó ra khỏi nhà là xong.
Con bé nhìn bà Thu rồi hỏi.
- bà muốn nói gì với cháu?
- cái con khốn này nó đang muốn làm mẹ của con đấy. Bà biết là bây giờ con đang rất bức xúc, bà nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. Nhất định sẽ không để cái ngữ này nó vào nhà mình.
- chỉ là họ yêu nhau thôi mà. Bà cũng đâu cần làm quá lên như thế.
Tất cả mọi người đều không ngờ đến thái độ bình thản của con bé, nhất là bà Thu.
- Trời ơi cái con bé này, con có biết là con đang nói gì không?
- con đã nói rồi, bố con lấy ai hay yêu ai thì cũng là lựa chọn của bố. Con sẽ không can thiệp vào đâu. Con đi lên phòng đây.
Trước khi đi nó vẫn nhìn Liên bằng ánh mắt rất lạ. Chỉ có Liên hiểu được là trong lòng con bé đang rất tức giận, nó không biểu hiện ra mà thôi.
Con bé không ý kiến gì nên Hoàng cũng chẳng có gì để mà phải sợ, thứ duy nhất khiến anh sợ là con bé sẽ bị tổn thương mà thôi.
- truyện con lấy ai hay yêu ai là do con quyết định. Ngay từ đầu con đã nói với mẹ là con nhất định sẽ không kết hôn theo ý của mẹ rồi. Tại sao bây giờ mẹ lại nói giống như là mẹ bị con lừa dối vậy?
- mẹ nhất định sẽ không chấp nhận chuyện này. Nếu như con chọn nó tuyệt tuyệt đối không có mẹ. Coi như con là đứa từ lỗ nẻ chui lên đi.
Mọi thứ càng lúc càng rắc rối, bà Thu và Vy bỏ về phòng, chỉ còn Liên và Hoàng ở lại. Liên sợ lắm, không phải sợ mẹ của Hoàng, mà là sợ bé Nhi.
- Anh đã nói rồi, em không có gì phải lo lắng cả. Cho dù có chuyện gì cũng là anh gánh vác, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu thiệt thòi. Anh nhất định sẽ nói chuyện lại với mẹ về mối quan hệ của chúng ta.
Liên bây giờ đâu có còn tâm trí để mà nghe những lời nói này, tất cả suy nghĩ của cô đều đang ở chỗ bé Nhi rồi.
- Em đi lên trên phòng trước, chúng ta nói chuyện sau nha.
Thế rồi Liên đi một mạch lên trên phòng, bỏ lại anh ở phía sau đang nhìn cô đầy bất lực. Cô gái của anh yếu đuối quá, chẳng đủ nhẫn tâm để bỏ qua tất cả miệng lưỡi của người khác.
Liên đứng ở trước cửa phòng của con bé, rất muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Cô chưa từng cảm thấy sợ hãi điều gì như lúc này, sợ đến mức hai chân run rẩy cảm giác sắp không đứng vững. Nhưng chuyện gì rồi cũng phải tới, nếu như con bé không muốn cô ở lại chỉ cô nhất định sẽ không ở lại, cho dù trái tim có đau đớn tới mức nào. Con bé đã phải trải qua quá nhiều nỗi bất hạnh, cô không thể nào vì sự ích kỷ của bản thân mình mà khiến con bé phải tổn thương hơn nữa. Hít một hơi thật sâu, cô mới dám đưa tay gõ cửa.
Đứng yên lặng vài phút sau con bé mới ra mở, vẫn là ánh mắt khi nãy, khiến cho Liên lạnh buốt cả tim.
- chị tìm tôi có chuyện gì? À không, bây giờ tôi phải gọi chị làm mẹ mới phải. Mẹ ghẻ ?
- Cô chủ...
- Chị có chuyện gì muốn nói thì vào trong đi. Đứng ở ngoài như thế này người ta lại nghĩ là tôi ngược đãi vợ tương lai của bố.
Mấy câu nói này càng khiến cho Liên đau lòng, bước chân vào trong phòng mà lòng nặng trĩu.
Con bé không ngồi ở bàn ghế mà ngồi luôn ở dưới nền nhà, con bé như thế này cô biết phải làm sao đây?
- Sao chị cứ im lặng mãi thế, không phải chị lên đây là để tuyên bố cho tôi nghe về mối quan hệ giữa chị và bố tôi à?
- Cô chủ. Tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này.
Con bé nhìn Liên, môi khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
- Tại sao? Nói chị ngốc của không sai mà. Đến cả hạnh phúc của mình chị còn không có can đảm để mà giữ lấy thì chị làm được cái gì? chỉ mới vài ba câu nói của bà nội tôi mà chị đã ngay lập tức muốn từ bỏ. Nếu như vậy thì mối quan hệ này ngay từ đầu đừng nên có. Chị lại định làm tổn thương bố tôi đấy à?
- Cô chủ...
Câu nói của con bé khiến cho Liên có chút không hiểu, con bé nói như thế là sao? Rốt cuộc có ý gì trong câu nói ấy?
Nhìn nét mặt ngơ ngác của Liên khiến cho con bé chán nản thực sự.
- chị nghĩ là vì chuyện của chị và bố tôi sẽ khiến cho tôi phát điên thêm một lần nữa à? Vốn dĩ chị chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi đâu. Nên không cần phải lo lắng. Nhưng mà ngốc như chị thì làm sao mà đấu lại với bà của tôi được? Chị tốt nhất là đừng có chỉ trông chờ vào người khác. Hạnh phúc là phải tự mình giành giật.
- Cô chủ. Thực sự tôi không hề có ý định muốn làm mẹ kế của cô chủ đâu. chỉ là tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình.. Nhưng tôi không phải muốn anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi. Tôi...
- chị không cần phải giải thích với tôi làm gì cả. Tôi không quan tâm đâu. Thôi chị về phòng đi. Phiền phức chết đi được.
Liên nghe thấy con bé nói như vậy thì cũng lập tức đi ra khỏi phòng của con bé, chỉ sợ sẽ làm phiền con bé sợ con bé sẽ giận.
Nhìn theo bóng dáng của Liên con bé chỉ biết thở dài. Nó cũng muốn nói với Liên một câu tử tế, là Liên phải mạnh mẽ, phải thật mạnh mẽ để chống lại tất cả mọi thứ muốn làm hại mình. Nhưng không hiểu sao lại không thể nào mở miệng ra nói được mấy câu tử tế như vậy .
Đã có vài giây phút thoáng qua con bé từng nghĩ đến chuyện Liên sẽ là người mang lại hạnh phúc cho bố nó. Nhưng rồi nó gạt đi vì chẳng muốn nghĩ nhiều. Chuyện giữa bố nó và Liên thực ra nó đã biết , ánh mắt của bố nó nhìn Liên sao nó không hiểu được bên trong đó chất chứa điều gì. Cả khi Liên nhìn bố nó, có kẻ ngốc mới không nhìn ra đó là ánh mắt dành cho người mình thích.
Trước đây nó luôn ích kỷ, chẳng muốn bố nó có bất cứ mối quan hệ nào với bất cứ một ai. Nhưng rồi thời gian qua đi con người ta cũng phải trưởng thành hơn, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn. Chẳng ai là người muốn cô đơn mãi, cũng chẳng ai cứ muốn nhìn mãi về quá khứ đau lòng. Nếu có thêm Liên trong ngôi nhà ngày, một người đơn thuần như thế, chắc chắn mọi thứ sẽ vô cùng dễ thở.
Con bé đang chuẩn bị đi học thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Hoàng.
- Bố tìm con làm gì, không phải giờ này bố lên đi tìm chị ấy để trấn an à? Bây giờ con còn phải đi học, không có thời gian nghe bố kể chuyện tình cảm đâu.
Hoàng cứ nghĩ là con bé sẽ gào thét hoặc im lặng, thế nhưng cách nói chuyện bình thản như thế này của con bé lại khiến Hoàng sợ.
- Bố làm gì mà nhìn con đầy hoang mang thế? Bố sợ con sẽ nói gì khiến cho vợ tương lai của bố sợ à?
- con gái, bố có thể vào trong phòng nói chuyện với con một lát được không?
Con bé nhìn đồng hồ rồi nói với Hoàng.
- Bố có 10 phút để nói hết tất cả mọi vấn đề.
- Được rồi, bố sẽ nói nhanh thôi.
Hoàng vào trong phòng, lần này thì con bé ngồi ở trên giường chứ không ngồi dưới đất nữa, chả tội gì để phải làm khổ bản thân cả.
- bố muốn nói với con là bố đã tìm được hạnh phúc của mình rồi.
- Rồi sao nữa hả bố?
- Bố muốn nghe ý kiến của con.
- vậy nếu như bây giờ con nói là con không thích chị ấy, không muốn chị ấy trở thành mẹ kế của con... thì bố sẽ lập tức bỏ chị ấy à?
- bố không thể bỏ cô ấy được. Chắc con cũng biết là cô ấy phải trải qua nhiều chuyện như thế nào, tổn thương như thế nào. Nếu như bố bỏ rơi cô ấy thì bố chính là một kẻ tồi, một thằng đàn ông không có trách nhiệm.
- nếu bố đã nghĩ như thế thì bố cứ tiếp tục với tình yêu của mình thôi. Tại sao bố cứ phải để ý đến người khác làm gì?
- trong cuộc đời của bố tính đến thời điểm hiện tại thì có ba người quan trọng nhất. Là bà nội, là con và Liên.
- con sẽ không phản đối chuyện của hai người. Còn nếu như bố đã cảm thấy bà nội là người quan trọng trong cuộc đời của bố thì bố tìm cách thuyết phục bà nội đi. Nhưng con nghĩ là chẳng dễ dàng gì đâu vì bà đã tìm được cho bố người bà muốn rồi.
- Rồi bà sẽ hiểu người cứ nghĩ là hợp chưa chắc đã hợp.
- con đi học đây, bố ở nhà tự giải quyết mọi thứ đi. Cho dù là ai thì cũng không thể kéo con tham gia vào chuyện này được. Nói tóm lại thì con cũng không ghét chị ấy, nếu như chị ấy trở thành mẹ của con thật thì cũng chẳng sao cả.
Danh Sách Chương: