Say tình - chương 37.
Lúc công an đưa Trà đi rồi thì cả Liên với bé Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có bà vú là ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Bà mấy hôm nay bị ốm nên cứ ở trong phòng miết, hôm nay sức khỏe mới đỡ hơn một chút.
Lúc ở trong phòng con bé mới nói với Liên.
- chúng ta lại phải tìm giúp việc khác rồi. Lần này thì tốt nhất là nên thuê một người tầm trung tuổi thôi chị, chứ mấy người trẻ lại thích bố em thì khổ.
- Bố em vừa là một người đàn ông tốt lại còn đẹp trai như vậy, làm gì có ai không thích.
- Vậy chị có thích bố em không?
- Còn phải hỏi sao?
- thích đến mức nào rồi?
- thích đến mức mỗi ngày chỉ muốn nhìn thấy cả 24 tiếng, thích đến mức chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy là có thể vui đến cả ngày, một cái nhăn mặt thôi cũng khiến cho bản thân lo lắng.
- như thế là nghiện rồi chứ thích gì nữa...
- cái con bé này nhỏ xíu mà nói chuyện như bà cụ, như thế già sớm không còn xinh xắn nữa đâu nha cô.
- Cho dù em có là một bà lão 90 thì em vẫn luôn xinh đẹp, chị biết tại sao không?
- đương nhiên là biết rồi, vì em có một tâm hồn rất đẹp.
- lại bắt đầu khen em rồi đấy, nhưng mà em thích. hihi
Con bé mỉm cười dịu dàng, nụ cười này cũng chỉ mới thấy thời gian gần đây, còn trước đây chưa từng thấy.
- Chị tính giải quyết chuyện của bà mẹ kế như thế nào?
Nhắc đến chuyện này Liên lại cảm thấy tủi thân, thật không may mắn vì sinh ra trong một gia đình chẳng ai yêu thương mình. Nhưng mà cũng chẳng trách được, chẳng phải người ta vẫn thường nói khác máu tanh lòng hay sao, bà ấy và Liên vốn dĩ chẳng có một chút liên hệ nào.
- Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới bố của chị. Cho dù có thế nào thì ông ấy cũng là người sinh ra chị. Chị không thể đối xử tệ với ông ấy được. Chuyện này cũng không muốn nói cho bố em biết, vì bố của em đã phải lo lắng quá nhiều việc rồi. Chắc bà ấy sẽ không tới đây nữa đâu. Sau này khi kiếm được tiền chị sẽ lo cho bố của chị, vì bố của chị cũng đã già rồi, không ai biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Ở bên ngoài từng tia nắng nhẹ nhàng rơi bên ô cửa sổ, ở trong phòng là một cái nắm tay thật chặt, con bé động viên Liên.
- chị đừng lo lắng gì cả, cũng không cần phải lo lắng cho em. Bệnh tình của em em hiểu, em có thể khống chế được nó. Chị cũng không thể vì em mà cứ ngồi ở nhà mãi được, chị còn tương lai phía trước, chắc chắn là cũng có ước mơ, em sẽ không vì em hay vì bất cứ thứ gì khác mà cản trở chị. Chị cứ đi học nâng cao đi, vì con người được tự chủ luôn là một điều tuyệt vời nhất.
Liên cảm động bởi những câu nói của con bé, chưa bao giờ nghĩ là mình lại có được những giây phút hạnh phúc như thế này, cũng chưa từng nghĩ là sẽ có người ủng hộ cô bất chấp vô điều kiện. Cuộc sống của cô trước đây không tốt, gặp hết bất hạnh này tới bất hạnh khác, cuối cùng thì may mắn đã nhìn nhận tới cô . Gặp được một người đàn ông tốt, gặp được một đứa trẻ tốt, như thế đã làm được ưu ái nhiều lắm rồi.
- Chị cảm ơn em, cảm ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc sống của chị.
- Em mới là người phải cảm ơn chị, cảm ơn vì chị đã không bỏ đi. Cảm ơn vì chị đã cho em biết thể hiện tình cảm cũng là một điều quan trọng.
Buổi chiều hôm ấy Liên với bé Nhi đi siêu thị mua đồ, cả cô và con bé đều muốn nấu cái gì đó thật ngon sau những ngày mệt mỏi.
- Chị nói xem, tối nay chúng ta có nên ăn canh hải sản không?
- Nhưng chị không biết nấu .
- Google có công thức đó, chúng ta mở ra xem rồi cùng nhau nấu. Gì thứ mấy món ăn này đơn giản ấy mà.
Nghe con bé nói cũng có lý nên Liên lập tức mua đồ về để nấu. Thấy bà vú còn mệt nên cả con bé và Liên đều không muốn cho bà làm gì hết, bảo bà cứ yên tâm nghỉ ngơi đến tối sẽ hoàn thành xong tất cả mọi thứ. Nghe hai người tuyên bố hùng hồn quá cho nên bà vú cũng để yên cho làm.
Trên Google có hàng trăm hàng nghìn công thức, mà lại chẳng cái công thức nào giống với cái công thức nào.
- có phải hơi khó đúng không Nhi?
- có một chút nào . Cứ chọn đại một công thức rồi làm theo, em tin nhất định chúng ta sẽ làm được.
Một lời cổ vũ động viên đi vào lòng người như thế thì làm sao Liên có thể từ chối được. Cô cùng con bé ngay lập tức bắt tay vào làm việc.
Mấy món đơn giản thì Liên biết, từ mấy món chém to kho mặn, các món liên quan đến luộc ví dụ như : gạo luộc , trứng luộc, thịt luộc cô đều làm rất giỏi. Đặc biệt là món rau luộc, siêu ngon luôn.
Nhưng cái món canh hải sản này biết là nấu ra có ăn nổi không nữa, con bé thì khí thế ngút trời, nó cũng không hề nói cho Liên biết là từ khi sinh ra tới giờ nó chưa từng đặt chân vào bếp, chưa từng nấu ăn, vậy nên cho tới khi nấu xong thì Liên vẫn vô cùng tự tin, là cho dù không ngon thì cũng có thể ăn được.
- món ăn đặc biệt như thế này em nghĩ là chúng ta không nên nếm.
- nhưng không đến thì làm sao mà biết được đã vừa hay chưa?
- chúng ta làm đúng theo công thức rồi mà, tuyệt đối không có chuyện không ngon. Món ăn đặc biệt như thế này thì phải dành cho người đặc biệt ăn trước, như vậy chẳng phải càng có ý nghĩa hơn hay sao?
Lại thấy con bé nói có lý, thấy rồi cả Liên và con bé đều chờ người đặc biệt về nếm thử món mới.
Hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày, công việc ở công ty cũng đỡ bận rộn hơn một chút, quan trọng nhất là anh muốn về sớm với những người mà anh yêu thương. Anh cũng không biết từ khi nào mình lại hình thành thói quen mua hoa mang về nữa, nhưng mà anh biết đó chính là cách để thể hiện tình yêu thương.
Mỗi khi ở công ty trở về là anh lại muốn mình có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, chỉ cần mở cửa ra là ngay lập tức có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Liên, nghe thấy giọng nói vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu của cô, và cũng có thể nhìn thấy luôn khuôn mặt xinh xắn của con gái anh nữa. Nhưng mà cũng không phải vì thế mà anh lái xe ẩu, anh không muốn nhanh một phút mà chậm cả đời.
Trở về đến nhà, hôm nay về nhà không phải ngay lập tức nhìn thấy Trà, không phải nghe cô ta hỏi liên thiên, đặc biệt là không phải nhìn thấy nụ cười nhìn thì có vẻ ngọt ngào nhưng lại cảm giác giả tạo của cô ta , cảm giác bình yên đến lạ. Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy là hình như mình quá đa nghi, nhìn ai cũng ra người xấu.
Con bé chạy ra ôm lấy anh, hôm nay lại còn đòi tất cả cho anh cơ, tự nhiên lại ngoan đến mức khiến cho anh giật mình.
- bố đón xem hôm nay có chuyện gì xảy ra?
Liên cứ nghĩ là con bé định kể chuyện Trà với anh nhưng không phải, thì ra là con bé nói chuyện ở trường.
- hôm nay đi học con được cô giáo khen đấy. Bố thấy con có giỏi không?
Anh nhẹ nhàng đến bên con bé rồi xoa đầu nó, giọng nói ấm áp vô cùng.
- đối với bố thì con gái của bố lúc nào cũng giỏi, lúc nào cũng là niềm tự hào của bố. Vậy con gái của bố muốn bố thưởng gì nào?
- con chẳng muốn thưởng gì cả. Con chỉ muốn bố biết là bây giờ bố không cần phải lo lắng cho con nữa, con có thể sống cuộc sống bình thường giống như bao nhiêu bạn khác rồi. Con cũng muốn nói với bố là chị Liên có thể đi học rồi. Không cần phải ở nhà chăm sóc cho con nữa đâu.
- con gái của bố giỏi lắm. Cũng rất ngoan.
Ngày hôm nay mới là ngày hạnh phúc trọn vẹn nhất, ngày hôm nay tất cả mọi gánh nặng đều được tháo bỏ xuống. Những tháng ngày uống tối đã hoàn toàn trôi về quá khứ rồi, tương lai phía trước mới là đáng sống.
Chưa kịp để Hoàng nếm món canh hải sản Liên chính thức bị bỏ rơi, khi con bé nhất định kéo anh vào trong phòng còn Liên thì phải ở ngoài. Lúc đầu cảm thấy tủi thân dã man luôn ý, nhưng mà cũng có những chuyện riêng không thể nói cho người khác biết, hoặc là chưa thể nói.
- con gái à? Con có chuyện gì muốn nói với bố sao? Nhưng sao lại không để cho chị Liên vào?
- chuyện này bí mật làm sao mà để cho chị Liên biết được.
Anh nhíu mày nhìn con bé.
- giữa ba người chúng ta còn có bí mật sao?
- bí mật này vô cùng ngọt ngào nha.
- con làm bố tò mò quá.
- con mới là người phải tò mò đấy. Bố định bao giờ sẽ làm đám cưới với chị Liên? Con cũng muốn có một đứa em để chơi cùng, buồn chết đi được.
Lúc đầu anh cảm thấy cũng nghĩ sẽ hơi khó khăn về chuyện đám cưới, cần phải có thêm thời gian, nhất là chuyện sẽ sinh thêm em bé. Anh cảm thấy khó khăn không phải vì lý do gì cả, chỉ là anh sợ con bé chưa sẵn sàng. Bây giờ con bé chủ động mở lời trước, là anh đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện cầu hôn Liên, để cô danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh, có một thân phận rõ ràng.
- con nghĩ là phải cầu hôn thật lãng mạn. Nếu bố không có màn cầu hôn lãng mạn thì chuyện này coi như hỏng hết.
- lại bắt đầu nói chuyện như bà cụ non rồi đấy.
- con nói sự thật thôi mà, bố nghĩ thử mà xem, chẳng có ai là người không thích sự lãng mạn cả. Đối với chị Liên thì lại càng phải đặc biệt, vì chị ấy đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
Con gái bé nhỏ của anh càng lúc càng hiểu chuyện. Cũng có thể làm chị của một đứa trẻ hết rồi.
- nhưng mà có chuyện này con cảm thấy cứ sao sao á.
- con sao thế? Có chuyện gì nói bố nghe xem nào.
- thì đang gọi bằng chị chuyển sang gọi bằng mẹ lại có chút ngượng ngùng. Mẹ Liên... Mẹ hơn con tám tuổi...
Con bé nhìn anh cười, rồi nó lại bảo.
- Không sao cả. Chưa quen thì từ từ cũng sẽ quen thôi. Quan trọng là một nhà ba người chúng ta ở cùng nhau sẽ luôn hạnh phúc. Sau này có thể sẽ có thêm thành viên thứ tư thứ năm lắm chứ.
Danh Sách Chương: