• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9 giờ tối, Thẩm gia lại trở về khung cảnh không có bóng người, giống như nhà ma.

Du Đường lải nhải với hệ thống : Thống Thống, ngươi nói xem Thẩm Dục có mâu thuẫn không? Một bên hoài nghi ta có âm mưu gây rối gì với y, một bên lại để cho ta tới phòng tìm, rốt cuộc chuyện này là như nào?

[Ai da, đây là chuyện tốt mà, cho thấy y bắt đầu từ từ tin tưởng ngài đó, dù sao bây giờ phòng ngủ của y chỉ có mỗi ngài vào được, người khác làm gì có cửa.]

"Cũng đúng."

"Ca ca?" Vừa nhắc đến, cửa phòng đã mở ra, Thẩm Dục ló đầu nhìn Du Đường, hai mắt phát sáng "Ca ca!"

Thẩm Dục ôm Du Đường một cái thật mạnh, vùi đầu vào vai hắn, vui vẻ cọ tới cọ lui, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.

"Em còn tưởng hôm nay không nhìn thấy anh nữa!"

"Có thể gặp anh thật sự rất vui!"

Du Đường hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra mục đích Thẩm Dục gọi hắn tới đây để làm gì.

Y muốn hắn…dỗ con nít.

Hắc.

Có hơi buồn cười.

Hắn cũng thật sự bật cười, vỗ nhẹ vào sau lưng Thẩm Dục: "Anh cũng thấy rất vui khi gặp em."

Hắn hỏi “Hôm nay em có chui vào lồng sắt không?”

“Không có, không có, em ngoan lắm."

"Cho em một phần thưởng nhỏ."

Thẩm Dục ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh: "Thưởng cái gì vậy? Là đồ ăn ngon sao?"

Du Đường búng trán y: "Sao lúc nào trong đầu em cũng toàn là đồ ăn vậy?"

"Bởi vì đói nha, mỗi ngày em đều cực kì cực kì đói."

Du Đường sửng sốt.

Hắn hiểu được cảm giác của Thẩm Dục, cái cảm giác này không phải là đói khát mà về mặt thân thể mà là đói khát về mặt tâm lý.

Hắn nghĩ ra một biện pháp dời sự chú ý của y.

Hắn lục túi, lấy ra kẹo mà người làm cho hắn, kéo tay của Thẩm Dục, đưa kẹo dâu tây cho y.

Thẩm Dục tò mò mà nhìn viên kẹo, hỏi Du Đường "Đây là cái gì a?"

"Đây là kẹo." Du Đường nói dối: "Ăn một viên kẹo có thể bằng mười nữa cơm, chỉ cần ăn nó là em sẽ không thấy đói nữa."

Thẩm Dục chớp mắt: "Thần kỳ vậy sao?"

"Để em ăn thử!" Nói rồi định đem cả giấy gói ăn luôn cùng kẹo. Du Đường dở khóc dở cười ngăn cản, lột giấy gói kẹo đưa tới bên miệng của y, Thẩm Dục a một cái, ăn cả viên kẹo, còn liếm liếm ngón tay Du Đường.

Cảm giác tê dại làm Du Đường run rẩy, nhanh chóng rụt tay.

"Thật ngon…" Hiển nhiên là lần đầu tiên đứa nhỏ Thẩm Dục được ăn kẹo, ánh mắt sáng lấp lánh tràn ngập hưng phấn, y ngậm kẹo, sờ sờ bụng nói với Du Đường “Hình như, hình như thật sự không đói nữa!”

Quả nhiên có tác dụng tâm lý.

Du Đường nhẹ nhàng thở dài, lại nhìn đến TV phòng khách, nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Thẩm Dục: "Em đã từng xem phim hoạt hình chưa?"

Thẩm Dục luyến tiếc nuốt viên kẹo, chậm chạp lấy đầu lưỡi bọc viên kẹo lại, tò mò hỏi Du Đường: "Phim hoạt hình là cái gì?"

"Là cái mà các bạn nhỏ thích xem."

Trả lời Thẩm Dục xong, trong lòng Du Đường khó chịu, lôi Thẩm Dục ngồi xuống sofa, tìm điều khiển mở TV, để Thẩm Dục chọn phim hoạt hình, hỏi y muốn xem bộ nào.

Nhìn thấy bìa ngoài đầy màu sắc của phim hoạt hình trên TV, trong mắt Thẩm Dục tràn đầy ngạc nhiên, chạy đến trước TV, sờ bên trái một chút lại sờ bên phải gõ một chút, cuối cùng chỉ vào công chúa Barbie màu hồng phấn, vẻ mặt hưng phấn: "Em muốn xem cái này, em muốn xem cái này."

" Phụt…" rốt cuộc Du Đường cũng chịu không nổi cười thành tiếng.

Hôm nay ở trong lòng hắn đã nói y là công chúa nhỏ, xem ra thật sự là công chúa nha.

"Ca ca? Anh cười gì vậy? " Thẩm Dục bị hắn cười cảm thấy hơi không được tự nhiên, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Du Đường "Xem cái này không hay à?"

"Hay hay, hay lắm."

“Lại đây, anh xem cùng với em."

Thẩm Dục chạy đến bên cạnh hắn ngồi xuống như cún con, dịch một chút, lại dịch một chút, đến khi gần sát Du Đường mới dừng lại, sau đó chầm chậm dựa đầu vào vai hắn, ánh mắt phát sáng nhìn công chúa Barbie, biểu cảm không thể nào thoả mãn hơn.

Y cảm thấy hiện tại mình cực kì hạnh phúc.

Ăn uống no đủ, không bị đánh, còn có ca ca xinh đẹp ở cạnh, trên người ca ca có mùi thơm, dựa vào vô cùng thoải mái.

Thật sự hy vọng mỗi ngày sau này đều có thể trôi qua như thế này.

Bất tri bất giác đã rạng sáng, Thẩm Dục dựa vào người Du Đường ngủ mất, bàn tay mang bao tay nắm lấy góc áo hắn, như sợ Du Đường chạy đi mất.

Du Đường tắt TV, mất rất nhiều sức lực mới đưa y đến được phòng ngủ, để y nằm trên chiếc giường thấp.

Nghĩ đến biểu cảm vô cùng đáng thương khi ăn kẹo xong vừa nãy của Thẩm Dục, hỏi hắn còn không, hắn lại không nhịn được cười.

Buồn cười một lát, đột nhiên cảm thấy yết hầu bắt đầu ngứa, đột nhiên ho khan.

Sợ tiếng ho ảnh hưởng đến Thẩm Dục, hắn nhanh chóng đi vào toilet.

Che miệng lại, vẫn không ngăn được tiếng ho.

Còn có sự khó chịu trong ngực.

Đến lúc ho ra nửa ngụm máu trong bồn rửa tay, hắn mới phát hiện ra có chuyện gì đó không thích hợp.

Du Đường vừa rửa tay, vừa hỏi hệ thống "Thống Thống, ta bị làm sao vậy?”

Tuy bình thường hắn cũng hay ho khan, nhưng ho ra máu giống hôm nay là lần đầu tiên.

[A, ngài quên rồi sao, kí chủ?] Hệ thống nói, [Ở thế giới này thì ngài qua đời vì ung thư phổi.]

[ Cho nên bây giờ cơ thể ngài đang bắt đầu có triệu chứng của bệnh cũng rất bình thường.]

Vừa nghe hệ thống nhắc, Du Đường đã nhớ ra, thật sự đúng là như vậy.

Du Đường cảm thán: cái thân thể này thật đúng là lắm bệnh.

[Nhưng mà kí chủ, ngài không cần lo lắng, sau này tôi sẽ mở chức năng giam đau cho ngài, sẽ không để ngài bị ốm đau tra tấn!"

"Vậy phải cảm ơn ngươi rồi."

*

Mở cửa toilet ra, đúng lúc đụng phải Thẩm Dục, doạ Du Đường nhảy dựng: "Không phải em ngủ rồi à?"

Lại thấy vành mắt Thẩm Dục hồng hồng, dáng vẻ như muốn khóc "Em tỉnh lại không thấy anh, cho rằng anh đi rồi…"

Y ôm lấy Du Đường, nghẹn ngào nói "Ca ca, anh anh đừng đi có được không? Ở đây với em… được không?"

Du Đường mềm lòng ngay lập tức.

Hắn vỗ lưng Thẩm Dục, dỗ dành y "Được, được, anh luôn ở đây với em."

Cuối cùng lại bất đắc dĩ nằm chung giường, Thẩm Dục lại nói mặc áo dài không thoải mái, muốn thay áo, còn muốn tháo bao tay.

Du Đường bất đắc dĩ, vừa thay áo cho y, vừa cầu nguyện ngày mai Thẩm Dục đừng có bóp cổ hắn hay tức giận với hắn.

Thay xong quần áo thoải mái dễ chịu mà rúc ở trong lòng ngực Du Đường, Thẩm Dục nhớ đến trong công chúa Barbie, công chúa sẽ kể cho các bạn nhỏ chuyện xưa, y liền xin Du Đường kể cho y nghe.

Du Đường hết cách, đành phải kể cho y chuyện xưa với cái khuôn mẫu là mỹ nhân ngủ.

"… Cuối cùng hoàng tử dùng nụ hôn phá giải lời nguyền, nàng tỉnh lại, bọn họ sống hạnh phúc bên nhau."

Thẩm Dục đột nhiên hỏi Du Đường “Ca ca, anh có phải là hoàng tử không?"

"Hả? Sao lại nói như vậy?"

"Vì anh rất đẹp, cũng rất tốt, giỏi giang giống như hoàng tử.”

Nói xong, Thẩm Dục lại nói " Nếu anh là hoàng tử, em phải là công chúa, luôn chờ anh tới hôn em, giúp em tỉnh lại, hai ta có thể hạnh phúc bên nhau cả đời."

"Ấy, từ từ! Hôn là cái gì?" Phát hiện vấn đề bản thân không giải thích được, Thẩm Dục mở to mắt nhìn Du Đường, chờ hắn trả lời.

"...." Du Đường bị hỏi mà cứng họng.

Hắn cảm thấy trong đầu đám con nít có đến mười vạn câu hỏi vì sao. Cái gì cũng rất tò mò.

Hắn vừa định lừa y, thì thấy Thẩm Dục nhắm mắt, hứng thú bừng bừng nói với anh.

"Vậy anh tới hôn để em tỉnh lại được không? Bây giờ em chính là mỹ nhân công chúa đang say ngủ, ca ca là hoàng tử đến cứu viện, ca ca muốn hôn để đánh thức em."

Du Đường ngạc nhiên, bất đắc dĩ mà cười cười cười.

"Anh hôn em thì em phải ngoan ngoãn mà ngủ, không được quậy biết không?"

"Được!"

Thở dài một tiếng, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán y.

"Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK