• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ngụy Mặc Sinh nói ra lời này, ngữ khí âm trầm, tràn đầy ý nghĩ muốn mang hận cho người trong đại tộc.

Du Đường nghe phía sau lưng lạnh cả người.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ngụy Mặc Sinh ở trước mặt hắn nói ra lời trong lòng.

Hắn nhớ tới lúc hắn mới vừa xuyên qua đây nhìn thấy Ngụy Mặc Sinh.

Nếu không phải hắn kịp thời đi lên ngăn cản, nam sinh có lẽ thật sự sẽ liều mạng hạ gục Vương Chí.

Tính cách cố chấp của vai ác ẩn sâu trong xương cốt, hắn có thể nhìn ra được Ngụy Mặc Sinh không muốn sống tàn nhẫn và đáng trân trọng.

“Đường ca. Em……” Ngụy Mặc Sinh mẫn cảm mà nhận thấy được thân thể Du Đường cứng đờ, y mím môi, lại không dám quay đầu lại xem sắc mặt nam nhân.

“Có phải dọa đến anh rồi không?”

Y thật cẩn thận mà đặt câu hỏi: “Anh có phải đã thất vọng về em rồi hay không?”

Trong lòng trào ra cảm giác khủng hoảng, ngón tay Ngụy Mặc Sinh nắm chặt, nhẹ nhàng điều chỉnh cảm xúc của chính mình: “Kỳ thật em hiện tại đã sửa lại, em sẽ không làm như vậy. Em……”

“Không quan hệ.” Du Đường ngắt lời y nói, đặt bàn tay lên đầu Ngụy Mặc Sinh nói: “Trái tim của mỗi người thật ra là dã thú. Khi tích tụ xui xẻo đến một giới hạn không thể chấp nhận được, nó sẽ nổ tung.”

“Mà những gì yêu cầu em làm chính là khống chế tốt con dã thú này, cho tới nay em đều làm thực tốt.”

Hắn đối Ngụy Mặc Sinh cười cười: “Cho nên, nhìn mặt em, em về sau phải làm càng tốt, biết không?”

Nam sinh sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn Du Đường trước mặt, hốc mắt dần dần đỏ.

Y vươn tay ôm lấy Du Đường, vùi đầu ở đầu vai nam nhân, thanh âm thực buồn: “Được, đã biết.”

“Chỉ cần Đường ca còn ở bên em, em nhất định có thể khống chế tốt chính mình, vĩnh viễn sẽ không làm anh thất vọng.”

……

Vào tháng Giêng, Ngụy Mặc Sinh đã đến gần kỳ thi cuối, việc học càng thêm lu bù lên.

Bất quá y đầu óc tốt, đi học nửa năm mọi thứ trước mắt đã tiến bộ hơn, học kỳ này tốt hơn những học kỳ khác, thường xuyên được lão sư khích lệ.

Y xem Du Đường như anh cả, thường xuyên đến trường đón y, đã có rất nhiều bạn học với giáo viên quen với hắn.

Các bạn học đều biết Ngụy Mặc Sinh có một “Anh trai”, vừa đẹp trai lại có hình, sôi nổi hâm mộ không thôi.

Còn có nữ sinh muốn Ngụy Mặc Sinh xin hộ phương thức liên hệ Du Đường, đều bị nam sinh từ chối.

Nói giỡn.

Đường ca chỉ có thể là của y.

Người khác ai cũng đừng nghĩ cướp đi.

“Khi nào nghỉ?”

Ngụy Mặc Sinh tiếp nhận mũ bảo hiểm từ tay Du Đường: “Còn có ba lần thi”.

Ngồi trên xe máy, y ôm eo Du Đường: “Hôm nay lão sư Trần nói 12 tháng 3 cả nước Trung Quốc và Phương Tây có sinh viên y kết hợp với sinh viên lâm sàng năng lực đại tái, cô ấy đề cử em tham gia.”

“Giải nhất không chỉ có thể đạt được học bổng toàn phần, cơ hội nghỉ hè và trại hè miễn phí, còn có thể ưu tiên miễn nghiên cứu sinh.” Ngụy Mặc Sinh thanh âm mang theo ẩn ẩn hưng phấn: “Bất quá điều em xem trọng nhất là cuộc thi sẽ mang đến cho em danh tiếng, nếu có thể thắng thưởng phía dưới, em sẽ rất tốt sau khi tốt nghiệp.”

Lại là 12 tháng 3.

Thời gian này thật là vừa vặn.

Du Đường tâm trầm trầm, sau đó thực mau khôi phục bình thường: “Em nhớ đến cảm tạ lão sư Trần đã cho em cơ hội tốt như vậy.”

Hắn cười hỏi: “Bất quá, em nói giống như tham gia liền nhất định có thể lấy giải nhất, như vậy có tự tin a?”

“Những hạng mục đó không làm khó được em.” Ngụy Mặc Sinh đã dần dần bước ra khỏi nỗi đau khi Khương Viện ly thế, hiện tại có Du Đường làm bạn, tự tin cùng tươi cười cũng đã trở lại không ít.

Càng ngày hắn càng thấy tinh thần phấn chấn ở tuổi thiếu niên.

Thậm chí còn có điểm tự đại.

“Đến lúc đó em cầm giải Nhất, sẽ có cái lễ trao giải, anh và em cùng đi.” Ngụy Mặc Sinh thỏa mãn mà dựa vào sau lưng Du Đường: “ Cảm nghĩ khi đoạt giải em đều nghĩ kỹ rồi.”

“Em muốn cảm tạ mẹ em, cảm tạ lão sư, cảm tạ trường học, cảm tạ bạn học, cảm tạ chuyên nghiệp……”

“Lại không cảm ơn anh?”

“Không.” Ngụy Mặc Sinh nghe ra Du Đường bất mãn, không thể cười được: “Anh quan trọng nhất.”

“Em muốn cảm ơn nhất chính là Đường ca, anh là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, đẹp trai, cười rộ lên nam nữ đều mê , anh là sư phụ em, là anh trai em và là ân nhân của em, nếu không có anh, em đã không thể đứng ở đây ……”

Ngụy Mặc Sinh dường như đã thuộc bản nháp từ lâu, vẫn luôn nói mười mấy phút ca ngợi Du Đường, ngữ khí từ trêu đùa đến nghiêm túc, từng câu từng chữ đều thứ mà y ẩn giấu lâu như vậy.

Nói xong lúc sau, y nắm chặt quần áo Du Đường, trở về trầm mặc.

Ẩn trong mũ bảo hiểm mặt đã hồng không thể đỏ thêm lại nữa.

Du Đường cũng nghe đến trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có cảm động cũng có chua xót.

“Không thể tưởng được em còn sẽ vuốt mông ngựa.” Hắn điều chỉnh tốt cảm xúc, đánh vỡ trầm mặc, cười hỏi Ngụy Mặc Sinh: “Em không sợ đến lúc đó không đợi em nói xong, đã bị lãnh đạo đuổi xuống đài sao?”

“Bị đuổi xuống đài cũng đến nói.” Ngụy Mặc Sinh thanh âm đắc ý: “Rốt cuộc Đường ca của em chính là ngưu bức một người như vậy, lễ trao giải thưởng anh không khen em thì khen ai?”

“Được được, đừng thổi.” Du Đường nói: “Em không biết xấu hổ, anh còn muốn.”

“Lát nữa võ đài quyền anh sẽ tới, em đi trước chuẩn bị thi đấu, anh có chút việc cùng ông chủ nói.”

“Em đánh xong mà tìm không thấy anh, thì ở phòng thay quần áo đợi anh chút .”

“Được, biết.”

……

Du Đường đi vào văn phòng Tô Vũ, phát hiện người ngồi ở trên sô pha bằng da không phải Tô Vũ, mà là Ngụy Sâm.

“Ngụy tổng? Ngài như thế nào ở chỗ này?” Du Đường nhíu mày: “ Ông chủ tôi đâu?”

“Tôi này không phải nhớ cậu sao?” Ngụy Sâm đứng dậy, đi tới bên người Du Đường: “Tôi đã nhắn cho cậu nhiều tin như vậy, cậu đều không trả lời tôi , cậu không sợ tôi sẽ sinh khí?”

Du Đường gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Ngài đại nhân có đại lượng, tự nhiên sẽ không theo tôi so đo loại việc nhỏ này.”

“Cậu khích lệ tôi, tôi lại cảm thấy như là cậu đang mắng tôi.” Ngụy Sâm không để bụng mà cười cười, trở về vấn đề chính : “Tôi nghe Tô Vũ nói, cậu trong khoảng thời gian này ở nơi nơi hỏi thăm như thế nào mới có thể giúp Ngụy Mặc Sinh rời khỏi quyền anh?”

Du Đường sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tô Vũ sẽ biết nhanh như vậy .

"Hợp đồng hắn kí có hiệu lực mười năm, nếu muốn vi phạm hợp đồng thì cần ít nhất một ngàn vạn.” Ngụy Sâm tay chống ở trên bàn: “Mà tôi đoán cậu hiện tại một trăm vạn đều lấy không ra.”

“Ngụy tổng, ngài muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi.”

Ngụy Sâm điểm điếu thuốc, kẹp ở chỉ gian: “Tôi cho cậu hai ngàn vạn.”

“Một trong hai điều kiện phải chọn một.”

“Điều kiện gì?”

“Một, bị tôi thượng một lần.” Ngụy Sâm lộ ra vẻ hồ ly tươi cười, hướng dẫn hắn: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chọn hạng nhất.”

Nhưng Du Đường chỉ bình tĩnh mà dò hỏi: “Điều kiện thứ hai là gì?”

Ngụy Sâm cũng không thèm để ý hắn không chọn một, phun ra một ngụm sương khói, chậm rì rì mà trả lời hắn.

“Hai là để cho tôi là cánh tay phải tham gia tổ chức SR quyền sinh tử ngày 12 tháng ba."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK