Du Đường kết hợp với trận hỏa hoạn mà đám giúp việc bàn tán lúc trước, nghĩ lại liền rõ ràng.
Cha mẹ Thẩm Dục và người anh trai của y đều không phải là loại người tốt lành gì, khẳng định thường xuyên ngược đãi Thẩm Dục, nếu không Thẩm Dục đã không nói những lời như vậy.
Nhưng trận hỏa hoạn có phải do Thẩm Dục gây ra hay không, còn phải chờ kiểm chứng lại.
Rốt cuộc, hắn cũng không tin rằng một đứa trẻ 11 tuổi sẽ làm ra việc độc ác như vậy.
“Sẽ không.” Mặc dù Du Đường cảm thấy ban ngày Thẩm Dục không phải là người, nhưng Thẩm Dục hiện tại thoạt nhìn thật sự quá đáng thương, khiến hắn không khỏi mềm lòng.
Giúp Thẩm Dục lau nước mắt, kéo thanh niên ngồi xuống ghế, Du Đường ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục trong tư thế trấn an, dỗ dành y: “Tối nay có anh ở đây, anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em, chắn chắn có thể khiến em no bụng, được không?”
Thẩm Dục co người lại, ánh mắt nhìn Du Đường có chút cảnh giác, nhưng ít nhất cũng không còn quá cảnh giác như lúc ban đầu.
Hơn nữa nghe được ăn ngon, liền cảm thấy rất đói bụng.
Chà xát các ngón tay với nhau, Thẩm Dục nhẹ giọng hỏi Du Đường: “Món ngon gì?”
Suy xét đến việc Thẩm Dục vừa bị nôn ra sau khi ăn quá nhiều, Du Đường muốn làm món gì đó dễ tiêu hoá, nên đã trả lời y.
"Mì trứng cà chua có được không?"
Thẩm Dục chà xát ngón tay mạnh hơn, vẻ mặt quẩn bách: “Mì trứng cà chua là gì?”
“…” Du Đường nhìn bộ dáng này của y, không giống như là giả vờ, liền thử thăm dò hỏi một câu: “Có thể nói cho anh biết, em năm này bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Em không biết.” Thẩm Dục lắc đầu, lại dừng lại, như nhớ ra cái gì đó, đối với Du Đường nói: “Đúng rồi, mẹ em trước kia mắng em là đồ khốn, phí công nuôi dưỡng 5 năm của ta, cho nên… Em , em có phải hay không 5 tuổi?”
Nửa câu sau, Thẩm Dục nói rất nhỏ, còn luôn quan sát biểu cảm của Du Đường, như là sợ đối phương không vui.
X!
Du Đường ở trong lòng mắng một câu.
Hắn nhớ tư liệu có nói Thẩm Dục là con hoang của nhà họ Thẩm, cho nên vị phu nhân kia nhất định là vợ chính của cha Thẩm Dục, cho nên chắc chắn sẽ không đối xử tốt với Thẩm Dục.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể bắt nạt một đứa trẻ như vậy chứ?
[Ký chủ, nếu giống như ngài nói, Thẩm Dục chắc là bị gia đình ngược đãi cho nên mới bị bệnh tâm thần phân liệt. ] Hệ thống nói: [ Tôi nghi ngờ sở dĩ mỗi tháng y phải trở về nhà ba ngày, là bởi vì bệnh sẽ định kỳ tái phát, hơn nữa chính y cũng không thể khống chế được. ]
Du Đường: Này đại khái chính là người đáng giận cũng có chỗ đáng thương.
Thở dài ở trong lòng, Du Đường vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dục: “Ừm, anh biết em năm tuổi.”
“Bây giờ em ngồi ở đây, không được ăn bậy bạ, chờ anh làm mì trứng cà chua cho em được không?”
Thẩm Dục thấy hắn không có tức giận, còn cười rất đẹp với mình như vậy, tâm liền thả lỏng một chút, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Đầu tiên Du Đường dọn dẹp những gì Thẩm Dục đã nôn ra, dùng cây lau nhà lau sạch sẽ, mới vào phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, và bắt đầu nấu ăn một cách thuần thục.
Hắn dùng bún tàu, cái loại sợi nhỏ, rất dễ cho việc tiêu hoá.
Một lúc sau, liền làm xong một bát mì trứng cà chua nóng hổi, rắc thêm hành lá, mùi thơm khiến người ta xúc động.
Khi hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Dục đang dùng ánh mắt cún con đang rất đói nhìn hắn, đôi mắt đã khóc vẫn còn đỏ hoe, ngập nước.
Tâm Du Đường đều muốn nhũn.
Hắn cúi mặt, lại tìm một đôi đũa cho Du Đường, lúc đưa đũa cho y lại phát hiện y vẫn còn mang đôi găng tay bẩn đó.
“Anh cởi găng tay ra cho em nhé?” Hắn không có trực tiếp cởi ra, mà kiên nhẫn dò hỏi ý kiến của Thẩm Dục.
Thẩm Dục do dự một lúc, nhưng y vẫn là đưa tay ra, ừ một tiếng.
Lúc này Du Đường mới bắt đầu cởi găng tay Thẩm Dục ra.
Nhưng khi nhìn rõ bàn tay của người thanh niên, hắn sững người tại chỗ.
Bàn tay trắng nõn đầy những vết sẹo và vết bỏng do tàn thuốc, những miếng thịt nhỏ quấn vào nhau khiến chúng trở nên dữ tợn và khó coi.
Hắn lại cởi chiếc găng tay còn lại của Thẩm Dục.
Cũng giống như vậy.
Hắn lại xắn tay áo của Thẩm Dục lên, phát hiện cánh tay của người thanh niên cũng giống như vậy, thậm chí còn có những vết roi đan xen nhau, có rất nhiều dấu vết đã mờ nhạt, có những dấu vết quá sâu khi sờ lên còn có thể cảm nhận được.
“Ca, ca ca, làm sao vậy?” Thẩm Dục không hiểu tại sao hắn lại xắn tay áo của mình lên, nhìn thấy sắc mặt Du Đường trở nên khó coi, cho rằng chính mình đã làm sai chuyện gì, lại bắt đầu sợ hãi.
“Không có gì đâu.” Du Đường lúc này có lẽ đã hiểu.
Thời thơ ấu của Thẩm Dục thực sự rất khó khăn, tính tình và thói quen của y có lẽ cũng là do những chuyện này gây ra.
Trong lòng có chút khó chịu, Du Đường nỗ lực điều chỉnh lại cảm xúc, mới buông tay áo của Thẩm Dục ra, đặt đũa vào trong tay Thẩm Dục: “Mau ăn mì đi, nguội thì sẽ không ngon đâu.”
“Vâng vâng.” Nhìn thấy Du Đường không có không vui, Thẩm Dục thở phào một hơi, nắm chặt đôi đũa, nhưng tay lại không nghe theo, vụng về mà ăn mì, thỉnh thoảng sẽ rơi xuống bàn.
Du Đường liền cầm lấy bát mì, cuộn mì rồi đưa tới bên miệng y, đút cho y ăn.
“Ăn ngon không?”
“Ừm ừm!! Rất ngon, cực kỳ ngon!” Hai mắt Thẩm Dục sáng lấp lánh, cảm xúc của Du Đường cũng bị lây nhiễm cho vui vẻ.
“Ngon thì ăn từ từ thôi.” Du Đường ôn nhu nói với y: “Không được ăn ngấu nghiến giống như lúc nãy, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Ừm ừm, được.”
[ Đinh—- Độ hảo cảm của Thẩm Dục +10, độ hảo cảm trước mắt là 10.002. ] Cả hệ thống và Du Đường đều sững sờ một chút.
Hệ thống: [ Ký chủ, xem ra dù chỉ là nhân cách thứ 2, nhưng cũng sẽ tăng thêm độ hảo cảm cho nhân cách chính, như vậy nhiệm vụ của ngài liền dễ dàng hơn rất nhiều! ]
Du Đường: Haiz, ai biết được Thẩm Dục khi tỉnh dậy có nhận ra hay không.
Bất quá đây cũng coi như là một tin tức tốt.
Du Đường đút cho Thẩm Dục ăn nửa bát mì, sau đó dạy y cách dùng đũa, kiên nhẫn làm cho các ngón tay của Thẩm Dục trở nên phối hợp.
Trong suốt quá trình, Thẩm Dục rốt cuộc cũng buông bỏ toàn bộ cảnh giác với hắn, thậm chí còn sẽ mỉm cười với hắn.
Mỗi một động tác đều bộc lộ sự hồn nhiên của trẻ thơ.
Du Đường hỏi y rất nhiều vấn đề, càng biết nhiều hắn càng kinh ngạc.
Thẩm Dục nói rằng mẹ của y sẽ nhốt y lại trong một cái lồng sắt, dùng roi quất vào người y, dùng tàn thuốc dí vào người y, y càng kêu đau mẹ sẽ cười càng vui vẻ, sau đó liền sẽ cho y một miếng bánh bao hoặc bánh mì.
Anh cả của y cũng vậy, thường xuyên ngồi xe lăn đi đến trước lồng sắt, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn y, sau đó còn dùng gậy đánh gãy chân y.
Lúc đó, Thẩm Dục che lại chân bị gãy mà không thể kêu thành tiếng, anh cả liền sẽ cười nói: “Dựa vào cái gì tao chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mà tên khốn kiếp như này lại có thể sống khỏe mạnh! Hiện tại tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị gãy chân là như thế nào!”
Du Đường nghe đến đây, hắn không thể nghe được nữa.
Hắn thậm chí còn nghĩ rằng, cho dù trận hỏa hoạn đó thật sự là do Thẩm Dục phóng, thì hắn cũng có thể lý giải.
Hắn hỏi Thẩm Dục: “Hôm nay em chạy ra từ đâu vậy?”
“Suỵt—-“ Thẩm Dục ra hiệu với hắn, nhẹ giọng nói: “Em đã học cách mở cửa lồng sắt bằng dây thép! Mẹ không biết chuyện này, nên anh đừng nói cho mẹ biết!”
Du Đường sửng sốt: “Được, anh sẽ không nói.”
“Nhưng anh rất tò mò, em làm sao mở ra được, có thể dẫn anh đi xem không?”
“Hừm, được thôi.”
Vì vậy, Thẩm Dục đưa Du Đường đến khu vực cấm của nhà họ Thẩm, ở trong chính căn phòng của y.