Ngụy Mặc Sinh không nghĩ tới mới vừa đăng bài muốn bán nhà, liền có người mua, vẫn là cái giá 25 vạn.
Người môi giới luôn trực tuyến 24 giờ đã rất vui vẻ khi tìm thấy y, đem lời nói của Du Đường chuyển lại cho Ngụy Mặc Sinh.
Ngụy Mặc Sinh khiếp sợ tột đỉnh.
Tại sao lại…… có người tốt như vậy?
Y vội vàng nói với người môi giới giúp y liên hệ với người mua, muốn cảm ơn người kia.
Nhưng người môi giới nói đối phương không muốn lộ thân phận, cái này làm cho Ngụy Mặc Sinh cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Nhưng mà nghi ngờ này lập tức bị vui sướng lấp đi, tay y nắm di động nhịn không được mà phát run, y bảo người môi giới nói cho đối phương, chính mình nguyện ý ra giá nhà, cũng tỏ vẻ thật sự thật sự thật sự thực cảm ơn người mua!
Tắt di động đi, Ngụy Mặc Sinh ở trên giường cuộn tròn thành một đoàn, ôm lấy gối đầu, gắt gao mà ngăn chặn miệng mũi, không cho tiếng hét hưng phấn chói tai truyền ra ngoài.
Giống như tất cả mỏi mệt cùng thống khổ đều tại đây một khắc này tiêu tán.
Nguyên lai thật sự có người tốt, lại là một người tốt như vậy!
Du Đường nói không có sai, con đường phía trước luôn có thời điểm rạng rỡ.
Y nhất định phải kiên trì hơn nữa!
Nỗ lực sống một cuộc sống thật tốt!
Hệ thống đem phản ứng của Ngụy Mặc Sinh nói cho Du Đường, thời điểm nói đến nam sinh ở trên giường lăn lộn, Du Đường nhịn không được cười lên tiếng.
Quả nhiên, vẫn là một đứa nhỏ a.
Tâm trạng treo lên được thả lỏng, Du Đường ngáp một cái, gửi một cái tin nhắn cho Ngụy Mặc Sinh.
—— buổi sáng 7 giờ đừng tới, thời gian này tôi có chút việc. Giữa trưa thì đến đây.
Như vậy, đêm nay cả hai người liền đều có thể ngủ ngon.
*
Ngụy Mặc Sinh nhận được tiền sau khi bán nhà lập tức đem đi trả nợ, sau đó thành thật kiên định đi theo Du Đường luyện quyền anh.
Bởi vì Trương Đại Dân trốn nợ biến mất, không cần lại lo lắng mẹ mình bị bạo lực gia đình, tươi cười trên mặt Ngụy Mặc Sinh đều nhiều hơn trước, khí chất tối tăm lúc trước cũng tan không ít.
Du Đường nhận thấy được biến hóa của y, thực vui mừng.
Đảo mắt một tháng qua đi, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc nghênh đón trận đấu quyền anh của mình.
Trong phòng hoạt động, Du Đường chuẩn bị đồ vật cho y, túi chườm nước đá, đồ uống bổ sung năng lượng, niềng răng*, bao tay quyền anh.
(*Qua tìm hiểu thì thực sự là các tuyển thủ quyền anh cần có bộ bảo vệ răng, không phải chém bừa đâu.)
Sau khi chuẩn bị tốt, Du Đường ngồi ở trên ghế dài, hỏi Ngụy Mặc Sinh ở bên kia đang khởi động thân thể: “Hồi hộp không?”
“Có chút.” Hiện tại Ngụy Mặc Sinh so với trước kia thì thẳng thắn hơn nhiều: “Nhưng mà lại hưng phấn hơn.”
Du Đường hiểu y, trực tiếp làm rõ ý đồ của y: “Là bởi vì cuối cùng em cũng đã kiếm được tiền nên mới hưng phấn như vậy?"
Trận đấu này thuộc vào loại nhỏ là lấy một chọi một, đánh một hồi cũng có thể kiếm được hai ba nghìn, đó cũng là mức lương nửa tháng của Ngụy Mặc Sinh khi làm ở tiệm cơm.
“Ân.”
"Vậy mà em rất thành thật.” Du Đường thu hồi thái độ vui đùa: "Thiên phú của em rất tốt, một tháng này tiến bộ có thể nói là thần tốc, nhưng chỉ có điều này thì tuyệt đối không thể có lý do kinh địch.”
“Quyền anh ngầm không có điều lệ hạn chế cùng điều kiện bảo hộ khi thi đấu giống như quyền anh chính quy, cho nên em nhất định phải cẩn thận xử lý các trận đấu, giữ vững tinh thần tập trung cao độ để đối phó với mỗi đối thủ, mặc kệ đối thủ mạnh hay yếu.”
Hắn hỏi Ngụy Mặc Sinh: “Em có thể hiểu rõ không?”
Ngụy Mặc Sinh gật đầu: “Hiểu rõ.”
Đối với Ngụy Mặc Sinh mà nói, mỗi câu nói của Du Đường đều được y nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Bởi vì y biết nam nhân này thật sự là muốn tốt cho y.
“Em muốn thắng trận này.” Ngụy Mặc Sinh giương mắt, nhìn Du Đường: “Buổi tối ăn khuya em mời khách.”
“Tôm hùm với bia, được không?”
Du Đường sửng sốt, nhớ tới đứa nhỏ này là học theo cách nói chuyện lúc trước của mình.
Cười không nhịn được.
“Tiểu thần giữ của rốt cuộc cũng không keo kiệt nữa, muốn bắt đầu hiếu kính sư phụ rồi?”
Ngụy Mặc Sinh mím môi, cúi đầu duỗi thẳng cơ chân, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là tiền em kiếm được, tờ đầu tiên sẽ cho anh.”