“???”
Du Đường bị hỏi đến phát ngốc, nhất thời không hiểu rõ ý của Thẩm Dục.
[Ký chủ! Không phải là y đang ghen chứ?!] Ngược lại hệ thống đã giác ngộ ra trước hắn, hưng phấn nói: [Nhất định là ghen rồi! Bởi vì những gì hai người nói sau đó đều bị y nghe thấy! Còn có lúc mà cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, y nhìn thấy dáng vẻ cùng với sắc mặt trắng bệch kia của ngài, không chừng đã hiểu lầm thành ngài vẫn chưa hết tình cảm với Hàn Tử Thần nha!]
Du Đường:…… Con mẹ nó, chưa hết tình cảm cái gì chứ, Thống Thống, ngươi dùng từ khiến người ta rất ngượng!
“Tôi đang hỏi anh.” Thẩm Dục nhíu mày: “Không nghe thấy à?”
Du Đường nhanh chóng hoàn hồn, ấp ủ cảm xúc: “Xin lỗi, ngài Thẩm, tôi không hiểu ý của ngài lắm.”
Mặt Thẩm Dục hoàn toàn lạnh xuống, đi nhanh vài bước đến trước mặt Du Đường.
Du Đường sợ làm ướt quần áo của y, vội vàng tắt vòi hoa sen, nhưng vẫn có nước bắn lên áo của Thẩm Dục.
Nhưng hiển nhiên lúc này Thẩm Dục cũng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, trực tiếp ép hắn lùi lại, lưng kề sát vách tường, lạnh lùng nói: “Anh đang giả ngu gì vậy?”
“Yến hội vừa mói diễn ra được một nửa, anh đã nói muốn đi vệ sinh, mục đích lại là lén gặp ông chủ cũ của anh, bị tôi bắt được, bây giờ còn có thể mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà giả vờ với tôi?”
“Thế nào?”
“Lén lút gặp nhau với hắn khiến anh hưng phấn à?”
“Lại cảm thấy yêu hắn đến mức không thể kiềm chế được đúng không?”
Du Đường: “???”
Du Đường không nhịn được phun tào với hệ thống: Thống Thống, không phải y nghe thấy hết những gì ta nói với Hàn Tử Thần à?
Du Đường: Tại sao còn hiểu lầm ta như vậy?
Du Đường: Y là người thông minh như vậy, không đến mức không nghĩ ra chứ?
[Ai nha, yêu đương sẽ làm cho người ta trở nên ngu ngốc nha.] Hệ thống ra vẻ đương nhiên như chuyên gia tình cảm: [Đây là do y đang ghen tuông, lại ngại mặt mũi không nói thẳng ra, cũng chỉ có thể mắng chửi ngài~]
Du Đường: Ồ, hình như ta hiểu rồi.
Nghĩ đến đây, Du Đường cắn chặt môi dưới, cố gắng rụt cơ thể lại, dáng vẻ ẩn nhẫn khó chịu.
"Ngài Thẩm, ngài hiểu lầm tôi..."
"Tôi bị thiếu gia chặn ở đó, cơ bản là tôi không có chủ động liên lạc với hắn, hơn nữa tôi vẫn luôn tự biết, tôi biết thiếu gia ghê tởm tôi, tôi cũng không cầu mong có quan hệ gì với hắn, tôi đã hết hy vọng, cho nên mong ngài tin tưởng tôi, được không?"
Du Đường diễn đến chân thành tha thiết, nhưng trong mắt Thẩm Dục, vẫn là dáng vẻ hắn chưa hết tình cảm với Hàn Tử Thần, vẫn cảm thấy nếu Hàn Tử Thần ngoắc ngoắc ngón tay, Du Đường sẽ phản bội y, cầm dữ liệu của y đi cùng với Hàn Tử Thần.
—— Tôi đã nghe bọn họ nói, cậu giấu rất nhiều ảnh của tôi trong phòng...
Trong đầu y đột nhiên hiện lên lời Hàn Tử Thần nói với Du Đường, Thẩm Dục cảm thấy lửa giận cố gắng đè xuống của mình lại xông thẳng lên đầu lần nữa.
Y không nghĩ ra Hàn Tử Thần có cái gì tốt, có thể làm cho Du Đường mê luyến đến trình độ này!
"Hôn tôi."
“?” Du Đường mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Thẩm Dục.
Vẻ mặt Thẩm Dục vẫn rất lạnh lùng, y cao hơn Du Đường nửa cái đầu, hơi rũ mắt nhìn hắn: "Không phải anh muốn tôi tin tưởng anh không có tình cảm với Hàn Tử Thần à?”
"Vậy thì hôn tôi."
"Để tôi xem quyết tâm của anh."
“???”
Du Đường bị mạch não thần kỳ này của Thẩm Dục làm cho ngơ ngác.
Đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó, ngước mắt lên lại đột nhiên phát hiện hình như vành tai Thẩm Dục đỏ lên?
Du Đường ngạc nhiên.
Hình như y... Đang xấu hổ??
Nói muốn hắn hôn y, ngoài mặt còn tỏ ra có khí thế như vậy, giống như là thẩm vấn phạm nhân, bản thân y lại xấu hổ trước?
Du Đường dở khóc dở cười trong nháy mắt.
Nhưng thân là ảnh đế, chút định lực này vẫn có.
Hắn cắn cắn môi dưới, cuối cùng cũng đứng thẳng người, nhìn Thẩm Dục: "Nếu như vậy, có thể khiến ngài tin lời tôi. ”
“Vậy tôi sẽ làm.” Hắn vươn tay đặt lên bả vai Thẩm Dục, nhẹ giọng nói: “Chỉ hy vọng ngài Thẩm đừng ghét bỏ tôi.”
Thật ra khi tay Du Đường chạm vào bả vai Thẩm Dục, người Thẩm Dục đã cứng đờ.
Mà trong nháy mắt khi người đàn ông chạm vào cánh môi y, mặt y gần như lập tức đỏ bừng lên.
Cảm giác xa lạ như lửa bao trùm toàn thân y, giống như muốn đốt cháy cả người y.
Vốn dĩ Du Đường định rời đi, nhưng không ngờ ngay sau đó hắn đã bị Thẩm Dục ấn chặt vào vách tường phòng tắm, hôn mạnh.
Không giống với vẻ ngoài thanh phong tễ nguyệt của Thẩm Dục, nụ hôn của y tràn ngập dục vọng chiếm hữu, khí thế mãnh liệt, khiến Du Đường không kịp trở tay, chỉ có thể bị ép thừa nhận nụ hôn.
Mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt tràn ngập giữa môi và răng.
Du Đường muốn trốn, eo lại bị giữ chặt lại.
Kề sát với trường bào của Thẩm Dục.
Bầu không khí trong phòng tắm nóng lên, nóng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Đợi đến khi Thẩm Dục buông hắn ra, chân Du Đường có hơi mềm.
Mẹ nó, đây không phải là nụ hôn đầu tiên của thằng nhóc này đúng không?
Sao y lại mạnh như vậy?
Đầu óc hỗn loạn sắp xếp lại tin tức này, Du Đường khóc không ra nước mắt.
"Tốt lắm." Giọng Thẩm Dục cực kì khàn, giống như là cố hết sức chịu đựng cái gì đó.
"Lần này tôi tin tưởng anh."
Y buông Du Đường ra, bỏ lại một câu "Lần sau sẽ không dễ dàng tha cho anh như vậy nữa" rồi lập tức xoay người rời khỏi phòng tắm.
Chỉ là bước chân của y lộn xộn hơn rất nhiều so với bình thường, hoàn toàn biểu lộ ra những tất cả thay đổi trong lòng.
......
Du Đường tắm rửa xong, sấy khô tóc mới đi ra ngoài.
Hắn đến phòng trà pha một ấm trà trước, đặt vào khay, sau đó mới bưng khay trà đi vào phòng ngủ của Thẩm Dục.
Bởi vì bây giờ Thẩm Dục thăng cấp từ bệnh nhân sạch sẽ thành bệnh nhân đói khát da thịt chỉ chấp nhận tiếp xúc với một mình hắn, cho nên mấy ngày nay hai người đều ngủ chung giường.
Coi như Du Đường chữa bệnh cho Thẩm Dục, dần dần cũng quen với loại tiếp xúc gần gũi này.
Hệ thống hỏi hắn, khi ngủ Thẩm Dục, hắn không hề suy nghĩ chút gì khác à.
Du Đường quyết đoán lắc đầu.
Hắn nghĩ nếu Thẩm Dục vẫn không động thủ, đúng lúc hắn có thể chịu đựng được như vậy cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.
Rất tốt.
Lại qua nửa tiếng, phòng tắm nối liền phòng ngủ của Thẩm Dục mới mở ra.
Thanh niên đeo dép ngủ đi ra với cơ thể đầy hơi nước ẩm ướt đi ra, trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng nổi lên một vệt hồng, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ kia lại thêm vài phần dịu dàng, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải cảm thán một câu thật xinh đẹp.
Du Đường không có khí phách nhìn thêm hai lần.
Đúng lúc bị Thẩm Dục phát hiện.
Tầm mắt giao nhau, trong đầu Thẩm Dục lập tức hiện ra đủ loại hình ảnh khi tự an ủi vừa nãy, cảm thấy không được tự nhiên mà quay mặt đi.
"Ngài Thẩm, uống trà không?" Du Đường mở miệng phá vỡ sự ngượng ngùng trước: "Có thể giải rượu. ”
"Lát nữa sẽ uống." Thẩm Dục ngồi xuống trước bàn: "Tới đây sấy tóc cho tôi trước đã.”
Từ sau khi chấp nhận việc Du Đường chạm vào mình, Thẩm Dục rất thích để Du Đường chăm sóc mình.
Cảm nhận được ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của y, Thẩm Dục thoải mái đến nheo mắt lại, dáng vẻ cực kì hưởng thụ giống một con mèo kiêu ngạo lại mềm mại (gốc là ngạo kiều).
Du Đường cẩm thấy hơi buồn cười lại nhịn xuống.
Hắn giúp Thẩm Dục sấy mái tóc dài của y, sấy đến khi khô hẳn, lại xoa một lớp tinh dầu mỏng, Du Đường mới đặt máy sấy tóc về chỗ cũ.
Chỉ là hắn vừa định đi ra đã ho khan một hồi.
"Khụ khụ khụ..." Có lẽ là bị Hàn Tử Thần đẩy mạnh một cái khiến lần này Du Đường ho rất dữ, quấy rầy đến cả Thẩm Dục ngoài cửa.
Khi tiếng bước chân của Thẩm Dục đến cửa, Du Đường vừa ho ra nửa ngụm máu, vội vàng mở vòi nước, rửa sạch máu.
"Làm sao vậy?" Thẩm Dục mở cửa, nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của Du Đường, nhíu mày: "Sao lúc nào cũng nghe thấy tiếng anh ho khan? ”
"Gần đây cổ họng không thoải mái." Du Đường giải thích với y: "Có thể là bị cảm lạnh. ”
Nói đến đây, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Trong biệt thự có thuốc chuẩn bị sẵn, lát nữa tôi uống vài viên, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Thẩm Dục nhìn bồn rửa tay sạch sẽ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng Du Đường lại không cần phải dùng loại chuyện này lừa gạt y.
"Ừm, vậy bây giờ anh đi tìm chút thuốc uống đi, đừng có hôm nào cũng ho khan như vậy." Y căng mặt, không muốn biểu hiện ra dáng vẻ quá quan tâm đối với Du Đường, giọng điệu cố ý tỏ ra cứng rắn nói: "Tôi ngại ồn ào.”