Mồng một phải ăn sủi cảo, Du Đường và Nguỵ Mặc Sinh đều không phải là người lười biếng, nên sáng sớm liền làm vằn thắn, nấu sủi cảo, sau khi ăn sáng xong, Du Đường lôi kéo Nguỵ Mặc Sinh ra ngoài.
“Đường ca, chúng ta đi đâu vậy?”
Ngụy Mặc Sinh biết Du Đường đến từ thành phố khác, cha mẹ của hắn qua đời khi hắn còn nhỏ, ngoài bạn bè của mình, hắn không có người thân nào ở thành phố A.
Vì vậy chắc là không phải đi chúc Tết.
“Anh đưa em đến một nơi.” Du Đường đeo bao tay dày, buột chặt khăn quàng cổ, cuối cùng là đội mũ bảo hiểm lên: “Tới nơi rồi em sẽ biết.”
“Sao lại phải thần thần bí bí như vậy?” Ngụy Mặc Sinh vừa lẩm bẩm vừa lên xe, vòng tay ôm Du Đường, càng thêm tò mò.
Du Đường đưa y đến bệnh viện lớn nhất thành phố A.
“Tết nhất tại sao lại đi tới bệnh viện?” Nguỵ Mặc Sinh đi theo phía sau Du Đường, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Từ sau khi Khương Viện qua đời, y rất ghét bệnh viện.
Dù biết nghĩ như vậy là sai nhưng y luôn cảm thấy bệnh viện sẽ là nơi lấy đi những người mà y yêu thương, đó là một nơi tồi tệ.
Du Đường không trả lời y, chỉ nắm tay y dẫn y đi đến tầng cao nhất của toà nhà nội trú.
Tầng này đầy rẫy những phòng bệnh sang trọng, và những người có thể sử dụng tài nguyên y tế ở tầng này đều là những người giàu có hàng đầu.
Du Đường liếc nhìn phòng bệnh cách đó không xa, quả nhiên phát hiện bên ngoài có mấy tên vệ sĩ canh giữ.
Hắn kéo Nguỵ Mặc Sinh đến một góc, rồi hỏi hệ thống còn bao nhiêu thời gian.
【Được rồi. 】
Ngay sau khi hệ thống phát ra âm thanh, một đoàn nhân viên y tế chạy ra khỏi văn phòng, và lao về căn phòng bệnh kia, không tới hai phút họ đã đẩy xe chở bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh.
Một người đàn ông trung niên tiều tụy nằm ở trên xe đẩy, hai má vì bị ốm đau bệnh tật tra tấn mà hóp vào, hai mắt trợn trừng, đầu nghiêng, tầm mắt vừa lúc dừng lại ở trong góc mà Nguỵ Mặc Sinh đang trốn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Nguỵ Mặc Sinh nhíu mày.
Ra khỏi bệnh viện, y hỏi Du Đường: “Đường ca, em vẫn không hiểu sao anh lại đưa em tới đây?”
Sau khi người đàn ông trung niên được đẩy vào phòng phẫu thuật, Du Đường không nói một lời mà đưa y đi xuống lầu, khiến cho y không hiểu chuyện gì.
“Đừng hỏi.” Du Đường nói: “Sau này anh sẽ giải thích cho em.”
Người đàn ông trung niên là cha ruột của Nguỵ Mặc Sinh, Nguỵ Xướng, bị bệnh tật hành hạ trong hai năm, hôm nay là ngày ông đèn cạn dầu.
Mặc dù Nguỵ Mặc Sinh luôn nói rằng y hận Nguỵ Xướng, Du Đường cũng cảm thấy Nguỵ Xướng cũng không phải là người tốt gì, nhưng hắn cho rằng người đàn ông này dù sao cũng là cha ruột của Nguỵ Mặc Sinh, cho nên hắn quyết định đưa Nguỵ Mặc Sinh đi gặp người đàn ông đó một lần.
Cố gắng không để lại tiếc nuối.
“Tại sao lúc nào cũng là sau này giải thích?” Ngụy Mặc Sinh có chút tức giận: “Ngày đầu năm mới thật tốt, chạy tới bệnh viện xem người bệnh, cũng không biết là chuyện gì.”
Du Đường dỗ dành y: “Em đừng không vui, đi thôi, chúng ta đi xem phim, anh mời em ăn bắp rang.”
“Hay lắm, anh cho rằng một hộp bắp răng liền dỗ được em sao?”
“Vậy em muốn cái gì?”
Ngụy Mặc Sinh đưa mặt lại gần: “Hôn em một cái?”
Y cười: “Mau, Đường ca, anh hôn em một cái, em sẽ liền vui vẻ.”
“…” Du Đường nhìn những người đi đường xung quanh: “Ở chỗ này?”
“Đúng vậy.”
“Có thể đổi chỗ khác được không?”
“Không được.”
Du Đường không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng thò lại gần hôn lên mặt Nguỵ Mặc Sinh.
Đôi mắt đào hoa của thiếu niên lập tức hoá thành ánh trăng lưỡi liềm, trong lòng không thể đẹp hơn.
Sau đó, y rủ Du Đường đi trượt băng và trượt tuyết với y, và làm mọi thứ y muốn trong vài ngày qua.
Sau đó y mới toàn tâm toàn ý lao vào giai đoạn chuẩn bị chính thức.
Dù gì cũng là cuộc thi cấp quốc gia, y nói nếu muốn đạt giải nhất thì phải dốc toàn lực.
Y muốn trở thành niềm tự hào của Du Đường.
Y muốn Đường ca khi nhắc tới y với bất kì ai cũng có thể dương mi thổ khí.
*
Vào ngày 10 tháng 3, Du Đường đến tiễn Nguỵ Sâm trước khi anh ta ra nước ngoài để bàn công việc.
Bảo anh ta đừng nói với Nguỵ Mặc Sinh về việc hắn tham gia trận đấu quyền anh sinh tử.
Về phía Tô Vũ cho ít tiền liền dễ dàng, nhưng về phía Nguỵ Sâm, dù biết đối phương sẽ gặp tai nạn trên máy bay trên đường trở về nhà, nhưng hắn vẫn lo lắng, tên điên này sẽ nói ra chuyện đó.
“Tôi chỉ là không nghĩ ra được.” Ngụy Sâm mặt mũi tràn đầy kỳ quái: “Cậu nguyện ý liều mạng vì hắn, tại sao lại không cho hắn biết?
“Anh Ngụy, trên đời này có rất nhiều chuyện anh không thể hiểu.” Du Đường lại không thể giải thích với anh ta, thật ra thì hắn đã có được thứ mình muốn từ Ngụy Mặc Sinh , và bây giờ hắn chỉ là đang hoàn thành nó.
Để làm bản thân mình bớt áy náy.
“Được rồi.” Ngụy Sâm nói: “Tôi có lẽ sẽ trở về vào ngày 12 tháng 3 trước khi trận đấu quyền anh bắt đầu. Cậu hãy chuẩn bị thật tốt đi, đừng để thua quá nặng, làm cho tôi mất mặt.”
Du Đường thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết rồi."
*
Khi Du Đường trở về nhà, phát hiện Nguỵ Mặc Sinh đang nấu ăn.
Trong khoảng thời gian thi đấu sắp đến, Nguỵ Mặc Sinh hẳn là sẽ không về sớm như vậy mới đúng.
Trong lòng thấy kì lạ, hắn đi đến phòng bếp, hỏi: “Sao hôm nay em về sớm vậy?”
“Lão sư nói rằng em nên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, dùng trạng thái tốt nhất để chuẩn bị cho thi đấu.” Giọng nói của Nguỵ Mặc Sinh nhàn nhạt, nghe có chút lãnh đạm.
Y tắt lửa, cúi đầu dọn đồ ăn: “Em đến võ đài tìm anh.”
Du Đường sửng sốt một chút: “Khi nào?”
“5 giờ rưỡi.”
“Vậy sao em không gọi anh? Hai chúng ta có thể trở về cùng nhau.”
“Em thấy anh và Nguỵ Sâm ở cùng nhau.” Ngụy Mặc Sinh nắm chặt cái sạn trong tay, lại chậm rãi buông ra, ngẩng đầu nhìn Du Đường: “Đường ca, anh nói thật cho em biết, anh có phải cảm thấy việc chúng ta ở bên nhau giống như trẻ con chơi trò gia đình?”
“Bất kể em làm cái gì, cũng không thể so với Nguỵ Sâm, anh ta là bạn trai trong lòng của anh, còn em, ở trong mắt anh, sẽ luôn là đứa nhỏ không bao giờ lớn!”
“Anh không có…” Du Đường không ngờ phản ứng của Nguỵ Mặc Sinh lại lớn như vậy, hắn muốn giải thích: “Anh tới tìm anh ta là bởi vì ông chủ yêu cầu anh…”
“Cái cớ này của anh còn chưa dùng đủ sao?”
Ngụy Mặc Sinh nắm chặt bả vai Du Đường, hai mắt đỏ lên: “Anh trước kia nói rõ ràng không có tình cảm với anh ta, hiện tại lại luôn trốn em để đi gặp anh ta.”
Cảm xúc của y đang trên đà sụp đổ, y khàn giọng hỏi: “Anh rốt cuộc xem em là cái gì?”
Dư Đường sững sờ.
Trái tim hắn đột nhiên đau âm ỉ.
Thật giống như hắn đã nghe lời này ở đâu đó.
Nhưng dáng vẻ này của hắn ở trong mắt Nguỵ Mặc Sinh, lại làm cho y tưởng rằng mình đã đoán đúng tâm tư của hắn.
Ánh sáng ở trong mắt của y dần biến mất, khuôn mặt của y dần trở nên xám xịt.
Thì ra là y thật sự tự mình đa tình.
Y cho rằng hai tháng nay, hành động cưng chiều y của Du Đường, chính là đang dần tiếp nhận y.
Y thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng sau khi thi đấu kết thúc, đối phương sẽ chấp nhận lời tỏ tình của mình, và cùng y ở bên nhau.
Nhưng hiện tại xem ra, đó chỉ là những ảo tưởng của mình y thôi.
Trái tim của y lạnh lẽo, Nguỵ Mặc Sinh nghiêng người cúi xuống, áp lên môi nam nhân, hung hăng mà cắn, đẩy Du Đường còn đang choáng váng dựa vào tường, lần đầu tiên không suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương mà hôn sâu hơn.
Du Đường cau mày đau đớn, định đẩy Ngụy Mặc Sinh ra, nhưng cổ tay lại bị y gắt gao đè chặt trên vách tường.
Mùi màu tanh nồng nặc tràn ngập trong miệng, Du Đường cảm thấy Nguỵ Mặc Sinh không phải là đang hôn mình, mà giống như muốn ăn thịt mình.
Mãi cho đến khi hắn cảm thấy mình sắp chết vì ngạt thở, y mới chịu buông hắn ra, và chạm trán vào trán hắn.
Lông mi lại dính chất lỏng ướt át.
Du Đường thấy rõ.
Đó là nước mắt…
Tại sao lại khóc?
Những lời trách cứ nghẹn lại ở cổ họng, Du Đường nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Đường ca, cho em…” Giọng nói Nguỵ Mặc Sinh nghẹn ngào, đang định nói hắn hai chữ thật nhẹ.
Y vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của nam nhân, cầu xin hắn một cách tuyệt vọng: “Được không?”