[ Đinh —— Ngụy Mặc Sinh độ hảo cảm +10, hiện tại độ hảo cảm 65!]
Hệ thống thét lớn nói :[ Ký chủ, hồi nãy chắc chắn y muốn hôn ngài đó!!!]
Nghe hệ thống nói vậy, xém chút nữa Du Đường bị sặc nước miếng.
Hắn dừng nói lại, trợn mắt nhìn Ngụy Mặc Sinh, phát hiện thiếu niên đã dời tầm mắt tới chỗ khác rồi sau đó một bên mặc áo khoác nhìn hắn nói: "Ừ, tất nhiên tôi sẽ không để cho anh mất thể diện."
"..."
Hắn giật giật khóe miệng, mắng hệ thống: "Thống Thống, trong đầu ngươi chỉ có mấy thứ phế liệu màu vàng này thôi hả, trong đầu ngươi suy nghĩ gì thế, sao ta không nhìn ra hắn muốn hôn ta vậy?"
Hệ thống ủy khuất nói:" Tôi thấy tư liệu viết như vậy mà, lúc trước cũng đã nói , độ hảo cảm vượt qua 60 thì vai ác muốn hôn ngươi
á."
Du Đường:".....Được rồi, có thể là tư liệu viết sai rồi."
Dù sao hắn cũng không cảm thấy Ngụy Mặc Sinh khác lạ chỗ nào.
*
Sau khi Ngụy Mặc Sinh kết thúc trận đấu này, những đối thủ trước của y cũng thay đổi cách nhìn về y.
Không dựa vào mặt mũi của Du Đường mà đối tốt với hắn mà chân chính tiếp nhận y rồi.
Chung quy những người này chỉ nhìn thực lực, chỉ cần mạnh, bọn họ cũng không keo
kiệt sự tôn trọng của mình.
Nghĩ tới việc cùng một nhóm người ăn khuya tương đối có không khí, vừa lúc cũng nên hòa giải hiềm khích lúc trước của mọi
người với Ngụy Mặc Sinh.
Du Đường gọi đám người Lý Tấn với Vương Chí tới.
Một nhóm người chạy motor xếp hàng đứng trước quán ăn khuya.
Trên đường, Ngụy Mặc Sinh ngồi đằng sau motor của Du Đường, hai tay ôm eo nam nhân, tìm tư thế thoải mái dựa vào trên người hắn.
Thân thể Du Đường cứng đờ.
Hắn cảm thấy động tác này hơi thân mật quá.
Hình như chuyện này bắt đầu từ hồi nửa tháng trước, Ngụy Mặc Sinh ngồi trên motor của hắn, cũng thích ôm eo hắn, hai tay ôm chặt tới mức hắn cũng không nhúc nhích được.
Hắn hỏi:" Sao rồi? Mệt không?"
"Ừ." Ngụy Mặc Sinh gật đầu:" Muốn nghỉ ngơi một chút."
"..." Người ta đã nói như vậy rồi, Du Đường cũng chỉ có thể tùy ý để y ôm.
Ngụy Mặc Sinh cong nhẹ khóe môi lên, cười trộm.
Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, thu lại nụ cười.
Y không biết mình đối với Du Đường có cái dạng tình cảm gì nữa.
Nhưng chính là muốn cùng người này thân cận một chút.
Muốn tới gần hắn, ôm hắn, thậm chí trong trận đấu vừa rồi còn toát ra một ý nghĩ muốn hôn Du Đường.
Nhưng đối phương rõ ràng là nam ....
Nam với nam làm sao có thể ở chung một chỗ chứ?
Suy nghĩ miên man thì cũng tới quán ăn khuya.
Ngụy Mặc Sinh hoàn hồn lại sau đó xuống xe cùng mọi người ngồi vào bàn ăn ngoài trời, nghe mùi nướng BBQ cùng với mùi bia làm đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.
"Khoan đã mọi người." Y cười:" Hôm nay là chiến thắng đầu tiên của tôi, chầu này tôi trả."
"Người anh em được a." Mọi người trong nhóm lập tức hoan hô, vội vàng cầm thực đơn bắt đầu gọi món.
Bia với món ăn được mang lên, tôm hùm đất xào cay vừa mặn vừa cay, mùi vị quá tuyệt
vời.
Sau 3 đợt bia thì Vương Chí dẫn đầu đứng lên mở một chai bia nhìn Ngụy Mặc Sinh nói xin lỗi: "A Sinh, bữa đó là tôi có lỗi với cậu, tại đây tôi xin lỗi cậu!"
Nói xong, hắn ta cũng nghiêm túc rót bia.
"Tôi cũng xin lỗi cậu!"
"Tôi cũng xin lỗi vì lúc trước nói xấu sau lưng cậu! Tôi sai rồi!"
"..."
Trong nhất thời, tất cả người trên bàn đều đứng đậy, đỏ mặt tía tai nói xin lỗi Ngụy Mặc Sinh, rót từng chai bia với giọng nói chân thành tha thiết.
Ngụy Mặc Sinh cũng uống rất nhiều bia, cả người đều là mùi bia.
Nhìn bọn họ cảm xúc dâng trào lên.
Y đứng dậy:" Các anh em, tôi không giận mọi người."
"Tôi đi được tới bước này, hầu như mọi thứ đều do Đường ca giúp đỡ."
"Nếu không có Đường ca, cũng không có tôi hiện tại."
Y nhìn về phía Du Đường, đôi mắt hơi có men say nhìn vào gương mặt anh tuấn trước mặt.
Trong nhất thời, cảm xúc trong lòng trở nên dậy sóng.
Sự cảm kích, khao khát cùng với sự sùng bái dường như muốn trào ra khỏi lồng ngực.....
Thích.
Y mím môi, giơ chai bia lên:" Đường ca, tôi kính anh!"
Kính anh, là người đã cho tôi thấy hi vọng.
Kính anh, là người đã cho tôi dũng cảm để thực hiện những mộng tưởng mà trước kia tôi không dám nghĩ tới mình sẽ làm được.