[ Aaaa!! Ký chủ, ngài!! Ngài rốt cuộc muốn phản công sao?!” ]
Du Đường: Hả? Phản công?
Du Đường: Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi ta là thụ?
[ Đúng vậy, tôi trạm niên hạ! ]
Du Đường: …
“Đường, Đường ca, anh là nghiêm túc sao?” Đôi mắt Nguỵ Mặc Sinh tràn đầy kích động cùng khẩn trương, y nằm ơn dưới thân Du Đường, mặt đỏ bừng.
Khi y đưa ra yêu cầu kia, thật ra là đang đánh cược.
Y không chắc rằng Du Đường sẽ thật sự thích y, nhưng cho dù chỉ có 1% khả năng, y cũng muốn thử xem.
Nhưng bây giờ ánh mắt của Du Đường, lời nói của hắn và tư thế nguy hiểm của hai người bọn họ khiến y cảm thấy có một tia hi vọng.
Y nghĩ, chỉ cần Đường ca muốn, y sẽ nguyện ý cho.
Chỉ cần hắn cùng chính mình ở bên nhau, y sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
“Anh…” Du Đường vốn dĩ muốn làm theo kịch bản ngôn tình đã đọc, nhưng khi hắn cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Nguỵ Mặc Sinh, nghe thấy lời nói thận trọng của y, lần đầu tiên cảm thấy bế tắc.
Ánh mắt thanh niên thuần khiết, trong mắt đều là hắn.
Du Đường nháy mắt cảm thấy chột dạ.
Hắn buông Nguỵ Mặc Sinh ra, đứng dậy, mạnh mẽ giải thích: “Haha, anh chính là cảm thấy em chơi rất vui vẻ, cho nên mới cùng em nói đùa. Những lời đó cũng là anh học trên mạng, rất thú vị…”
Bởi vì không dám nhìn mặt Nguỵ Mặc Sinh, hắn cúi đầu nhìn xuống, sau đó hai mắt lập tức mở to.
Trời ơi, sao tiểu tử này nhạy cảm quá vậy??
Ngụy Mặc Sinh cũng nhận ra tầm mắt của hắn, lập tức lấy gối dựa che lại, nhưng bàn tay nắm chặt vỏ gối đến mức nổi gân xanh.
Thì ra không phải là nghiêm túc.
Y vốn dĩ rất mong đợi…
Hơi nóng trên người nguội lạnh, Nguỵ Mặc Sinh thả môi dưới gần như bị chảy máu vì vết cắn của y, khàn giọng hỏi: “Chẳng lẽ ở trong mắt Đường ca, em từ đầu đến cuối đều là nói giỡn sao?”
Hậu tri hậu giác nhận ra được, những lời nói vừa rồi của mình đã làm Nguỵ Mặc Sinh bị tổn thương, Du Đường cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi A Sinh, anh không có ý này.”
“Vậy thì anh hôn em đi.” Ngụy Mặc Sinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Du Đường, như muốn nhìn thấy suy nghĩ của hắn, lại có vẻ hơi hùng hổ dọa người:
“Bởi vì hiện tại quan hệ của chúng ta là người yêu, muốn làm loại chuyện này hẳn là rất bình thường đi.”
Y lại nói: “Anh hôn em một cái, em sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Du Đường sững sờ.
Hắn không nghĩ tới Nguỵ Mặc Sinh sẽ đưa ra yêu cầu này.
Hệ thống nói Nguỵ Mặc Sinh đã từng hôn lén hắn, nhưng khi đó hắn say nên không có cảm giác gì, hiện tại Nguỵ Mặc Sinh đưa ra yêu cầu này, ở thời điểm cả hai đều tỉnh táo, chính mình phải chủ động hôn đối phương.
Thành thật mà nói, hắn có chút mất bình tĩnh.
Đáy gối bị ngón tay nam sinh nắm đến biến dạng, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Du Đường, trái tim Nguỵ Mặc Sinh chùng xuống từng chút.
Lấy hết can đảm để đưa ra yêu cầu này, y thừa nhận chính mình có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đường ca không nên nợ mình cái gì, là do mình quá đáng khinh, một bên chịu ân tình của hắn, còn vọng tưởng có được tái tim của hắn.
“Được.”
Ngụy Mặc Sinh khó có thể tin mà nhìn Du Đường.
Nhưng không chờ cho y nói thêm, Du Đường đã cúi xuống, đặt một tay lên vai y, nghiêng đầu hôn lên môi y.
Oanh——
Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, Nguỵ Mặc Sinh trừng lớn đôi mắt, cả người như bị điểm huyệt, cả người cứng nhắc.
Tim đập nhanh đến mức phát đau.
Cho đến khi Du Đường buông y ra và đứng thẳng người, y vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Thở ra một hơi, Du Đường giống như đã hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, nhẹ giọng dò hỏi Du Đường: “Bây giờ em có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh chưa?”
Lúc này Nguỵ Mặc Sinh mới hoàn hồn lại, xoay cổ như mươi máy nhìn về phía Du Đường.
Sắc đỏ xấu hổ nháy mắt leo từ cổ đến khuôn mặt.
Y hoảng loạn đứng dậy, vừa nói chấp nhận vừa chạy đến phòng vệ sinh, rầm một tiếng đóng cửa lại, che lại mặt của chính mình, trong đầu óc đều là làn đạn.
Aaaa!!! Đường ca thật sự hôn mình!!
Tuyệt vời, đáng giá dáng giá!
Aaaa biểu cảm của anh ấy quá gợi cảm!!
Tôi không được, tôi không được rồi, tôi cần phải cấp cứu!
Mà lúc này Du Đường đang đứng ở trong phòng khách chẹp chẹp miệng, lấy một quả táo ở trên bàn, cắn một miếng, hỏi hệ thống: “Thống thống, y chắc là không còn tức giận nữa nhỉ?
Hệ thống dùng quyền hạn kiểm tra Nguỵ Mặc Sinh trong phòng vệ sinh, gật gật đầu: [ Ừm, tôi cảm thấy y khẳng định là không tức giận nữa. ]
Nó hỏi Du Đường: [ Ký chú, khi ngài hôn Nguỵ Mặc Sinh có cảm giác gì? ]
Du Đường: Lúc đầu ta nghĩ rằng ta sẽ không thể hôn được, kể cả khi đóng phim, ta cũng chưa bao giờ hôn con trai.
Du Đường: Nhưng vừa rồi ta thấy y có vẻ rất buồn, hơn nữa những gì ta nói có phần hơi quá, nên ta cảm thấy bản thân mình phải thỏa mãn yêu cầu của y.
Du Đường: Mặc dù là hôn thật, nhưng ta cũng không có cảm giác phản cảm gì cả.
Du Đường: Đúng rồi, lông mi của y thật sự rất dài, môi cũng rất mềm, làn da còn cực kỳ đẹp, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.
[ ??? ] Hệ thống khiếp sợ: [ Ký chủ, tại sao lời nói của ngài nói lại giống như tra nam đến như vậy? ]
[ Ngài không có loại cảm giá tim đập thình thịch sao?? ] Hệ thống nói với hắn: [ Tức là nhịp tim sẽ đập nhanh, cơ thể sẽ nóng lên, càng muốn được nhiều hơn, muốn ôm người trước mặt? ]
Du Đường: Thống thống, ngươi nghe được những điều này từ đâu?
[ Được viết ở trong tiểu thuyết! ]
Du Đường: …
Du Đường: Tôi không có.
[??? ] Hệ thống khiếp sợ: [ Ký chủ, có phải ngài trời sinh đã bị thiếu mất sợi dây tình cảm không? Tại sao lại không có cảm giác? Tại sao lại không có cảm giác chứ?? ]
Du Đường lại ăn một miếng táo: Thật sự không có.
Không chỉ bây giờ không có, mà trước kia cũng không có.
Hắn từ trước tới giờ đều luôn như vậy, nếu không sao có thể bị truyền thông gọi là ảnh đế thanh tâm quả dục nhất.
[ Thôi, quên đi, khả năng ngài được định sẵn để trừng phạt vai ác. ]
…
Ngụy Mặc Sinh đã từng ở đây một thời gian, và y đã từng ngủ ở phòng khách.
Lần này y nói là người yêu thì phải ngủ chung giường, nên Du Đường liền đi theo y, cùng y nằm trên một cái giường.
Sau khi tắt đèn, Nguỵ Mặc Sinh lăn qua, lộn lại không ngủ được.
Trong đầu đều là hình ảnh Du Đường hôn mình.
Mềm mại, ấm áp, giống như gió xuân, lại giống như mưa phùn.
Y duỗi ngón tay ra, cẩn thận mà chọc Du Đường một cái.
“Sao vậy?” Du Đường hỏi y: “Buổi tối không ngủ, còn muốn làm gì?”
“Đường ca, em có thể ôm anh ngủ hay không?”
“…”
“Nhiệt độ cơ thể của em cao, nếu ôm nhau ngủ, chắc chắn sẽ rất thoải mái.” Ngụy Mặc Sinh nỗ lực đề cao bản thân: “Hơn nữa không phải chân của anh thường rất lạnh sao? Chắc là còn chưa ấm, lại đây, em sẽ giúp anh sưởi ấm.”
Du Đường có chút bất đắc dĩ: “Em giúp anh làm ấm như thế nào?”
Nghe thấy hắn nói lời này, chính là ngầm đồng ý, Nguỵ Mặc Sinh nhanh chóng đi tới bên cạnh Du Đường, dùng hai đùi kẹp lấy đôi chân lạnh lẽo của đối phương, sau đó không chút khách khí mà vòng tay qua ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, cuối cùng còn đánh bạo hôn lên trán Du Đường.
Bị ánh mắt dò hỏi của Du Đường nhìn chằm chằm, y liền nói: “Đây là phần thưởng giúp anh ủ ấm chân.
Sau đó tiếp tục thoải mái ôm Du Đường không buông tay.
Haizzz
Du Đường thở dài, tuỳ ý y.
Hơn nữa chân bị kẹp như vậy, quả thật rất thoải mái.
Không bao lâu, hắn liền ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, Nguỵ Mặc Sinh ôm hắn một lát, liền phải gánh chịu hậu quả.
Hô hấp ấm áp của Du Đường quét qua cổ, làm y nhịn không được run rẩy.
Trong lòng càng khó chịu như bị mèo cào.
Cuối cùng thật sự không nhịn được, y phải đi vào phòng vệ sinh.