Dù phòng ngủ hơi tối nhưng Du Đường cũng thấy rất rõ ràng. Trong phút chốc, hai mắt Thẩm Dục sáng lên, bên trong chứa thật là nhiều cảm xúc mà hắn nhìn không hiểu. Thanh niên muốn vươn tay ôm hắn, nghĩ đến hắn đang bệnh lại dừng tay, chỉ nắm tay hắn đưa tới bên môi khẽ hôn. “Được, được, chúng ta đi hẹn hò, cùng nhau đón lễ Giáng Sinh!” Du Đường cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của y, ma xui quỷ khiến mà vươn tay xoa xoa mặt Thẩm Dục: “Vui tới vậy sao?”
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.