• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Mặc Sinh ngủ đến nửa đêm giật mình bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, dọa Du Đường nằm cùng nhảy dựng.

Du Đường buồn ngủ mắt mở nhập nhèm: “Làm sao vậy?”

Trong mắt Ngụy Mặc Sinh đều là tơ máu, gương mặt bầm tím, mặt đầy nôn nóng hỏi Du Đường: “Hiện tại là mấy giờ?!”

“Nửa đêm 11 giờ.” Du Đường còn ngốc: “Làm sao vậy?”

Ngụy Mặc Sinh không để ý đến hắn nữa, trực tiếp xuống giường xỏ giày, lại bởi vì thương thế quá nặng suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Du Đường đỡ lấy hắn: "Cậu rốt cuộc là gấp cái gì?”

"Tôi phải về nhà, mẹ tôi còn ở nhà chờ tôi.”

Du Đường nghe được y nhắc tới mẹ, nháy mắt liền hiểu rõ.

Hệ thống cung cấp tư liệu cho hắn, cha dượng Ngụy Mặc Sinh cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đánh đập người mẹ nằm trên giường bệnh của y, thời điểm Ngụy Mặc Sinh ở nhà mới có thể bảo vệ cho mẹ y.

Cho nên Ngụy Mặc Sinh căn bản không dám ngủ lại ở bên ngoài.

"Sách" một tiếng, Du Đường đuổi theo Ngụy Mặc Sinh đi ra ngoài, giữ chặt cánh tay thiếu niên, túm người tới hướng bãi đỗ xe.

Hắn lấy mũ bảo hiểm trên chính xe máy của mình đưa cho y: "Đội vào, tôi đưa cậu trở về.”

Ngụy Mặc Sinh không am hiểu tiếp thu ý tốt của người khác, hắn đối với Du Đường cũng chỉ là gặp mặt một lần trên võ đài.

Cho nên sắc mặt hơi cứng, mũ bảo hiểm ôm trong lòng ngực có chút không biết làm sao.

"Tôi không cần anh đưa về.”

Du Đường liếc nhìn y một cái: "Thời điểm này cậu không thể ngồi xe công cộng, bắt taxi về đến nhà mất hơn 10 đồng, cậu có đủ không?”

“……”

Sân thi đấu quyền anh cách nhà y ít nhất mười km, thời điểm y đi liền ngồi hơn hai mươi phút trên xe công cộng, vốn định kết thúc trận chiến đầu liền ngồi giao thông công cộng về nhà, lại không nghĩ ngất lâu như vậy.

Du Đường nói chọc trúng tử huyệt của y.

Tiền, là thứ mà y thiếu nhất

Y phải đưa mẹ đi khám bệnh, y muốn dọn ra khỏi khu ổ chuột, y muốn sống giống như con người.

Cho nên, y căn bản không cần thiết phải ngượng ngùng mà cự tuyệt ý tốt của đối phương.

Du Đường không biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, nhìn y không nhúc nhích, đơn giản đem mũ bảo hiểm đội lên đầu Nguỵ Mặc Sinh, lại cố định tốt, sau đó khởi động xe, chân dài dẫm lên: "Cậu không phải sốt ruột sao? Đã thế liền nhanh lên đi lên, đừng để tôi chờ.”

Ngay sau đó, ghế sau xe máy hạ xuống, Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc tới ngồi lên, tay vịn hai sườn xe máy, thanh âm nặng nề từ miệng y truyền tới.

“Cảm ơn.”

Theo lời cảm tạ của y, âm hưởng hệ thống nhắc nhở vang lên.

[đinh —— Ngụy Mặc Sinh độ hảo cảm +2, trước mặt độ hảo cảm là 2. Ký chủ còn cần không ngừng cố gắng!]

Du Đường sửng sốt một chút, chợt khóe môi nhẹ cong, xe máy tăng tốc rời khỏi nhà thi đấu quyền anh, hướng về nơi ở của Ngụy Mặc Sinh đi.

Xem ra, vai ác độ hảo cảm của vai ác không khó xoát như hắn tưởng.

……

Một chiếc xe máy chở hai người đang chạy trong khu nội thành xa hoa trụy lạc.

Những bánh xe to lăn trên đường nhựa phẳng lì, lại sụp xuống ổ gà và bùn đất , cuối cùng ngừng ở toà nhà cũ nát phủ đầy rêu xanh.

Tiếng động cơ đột ngột khiến chú chó già đang tìm kiếm thức ăn trong thùng rác sợ hãi.

Ngụy Mặc Sinh nhấp môi, sau khi xuống xe không dấu vết mà che trước dòng chữ màu đỏ “Không được đại/tiểu tiện ở đây” trên toà nhà cũ.

Đem mũ bảo hiểm tháo xuống đưa Du Đường, nói câu cảm ơn liền xoay người rời đi.

Không nghĩ bị Du Đường túm chặt.

Ngụy Mặc Sinh quay đầu, dưới đèn đường mờ nhạt, thấy rõ mặt Du Đường.

Cùng tướng mạo mẹ mình âm nhu bất đồng, Du Đường nét nam tính quá nhiều.

Đầu mũi, mắt một mí, mũi hẹp mà thẳng, màu môi rất nhạt, nhưng lại không quá mỏng, là hình dạng thực gợi cảm.

Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thời điểm cười rộ lên có chút lưu manh, nhưng rất tuấn tú.

Ngụy Mặc Sinh hơi hơi rũ mắt, phát hiện nam nhân biểu tình tự nhiên, tựa hồ cũng không có đối với địa phương rách nát này hiện ra nửa phần khinh thường.

Không hiểu sao trong lòng y lại nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng phản ứng lại có chút ảo não.

Hắn cần gì phải để ý cái nhìn của đối phương.

Du Đường từ trong túi móc ra một tờ giấy chứng nhận gia nhập dán ảnh chụp của Ngụy Mặc Sinh đưa cho y.

"Trận chiến đầu cậu thắng, đây là ông chủ đưa cho cậu." Du Đường đối với hắn nói: “Có giấy gia nhập chuẩn cậu có thể tham gia tái chiến quyền anh, kiếm lấy tiền thưởng.”

“Nhưng tôi không kiến nghị hiện tại cậu liền bắt đầu thi đấu.” Du Đường nhéo nhẹ bả vai Ngụy Mặc Sinh, thiếu niên lập tức ăn đau đến nhăn chặt mi.

“Bác sĩ nói thân thể của cậu thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa có rất nhiều thương tích, tôi hôm nay xem cậu thi đấu, phát hiện cậu chỉ dựa vào một chút thực lực tàn nhẫn, không có bất luận kỹ xảo gì, sớm muộn gì sẽ bị người đánh chết.”

Ngụy Mặc Sinh lui ra phía sau nửa bước, siết chặt giấy gia nhập: "Đáu hay không là việc của tôi, không cần anh quản.”

Bang ——

Du Đường đánh vào cái đầu lạnh của thiếu niên trước mặt.

“Anh làm gì?!”

“Tiểu nhãi ranh, không có bản lĩnh, tính tình còn rất lớn.” Du Đường cười nói với y một câu, từ trong túi lấy ra tờ giấy, nhét vào Ngụy Mặc Sinh trong tay: “Đây là số điện thoại cùng địa chỉ của tôi, chờ vết thương của cậu tốt lên liền tới đây tìm tôi, tôi dạy cậu đánh quyền anh.”

“……” Ngụy Mặc Sinh trầm mặc.

Ngón tay nắm chặt tờ giấy, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Du Đường, sâu trong mắt là kích động mê mang.

Này vẫn là…… Lần đầu tiên có người như vậy giúp y.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Du Đường bàn tay to chụp lại đầu tóc mềm mại của thiếu niên, xoa nhẹ hai cái: “Yên tâm đi, không thu tiền của cậu.”

Không đợi Ngụy Mặc Sinh đẩy ra, Du Đường liền tự mình thu hồi tay, khởi động xe: "Tôi đi trước, cậu nhanh lên nhà đi.”

“Đừng chậm trễ việc.”

*

Trên đường trở về, hệ thống hỏi Du Đường: [ký chủ, ngài vì cái gì không cùng y đi vào?]

[như vậy, vạn nhất hắn cha dượng hắn đánh đập còn có thể ngăn lại, thường xuyên qua lại, độ hảo cảm khẳng định tăng dễ như trở bàn tay!]

Du Đường: Nhìn tư liệu thế giới là có thể biết Ngụy Mặc Sinh mẫn cảm đa nghi lại có lòng tự trọng cực cao, chúng ta vừa mới gặp nhau, nếu ta liên tiếp xâm nhập sinh hoạt của y sẽ hoàn toàn ngược lại.

[nga nga! Ký chủ ngươi thật là lợi hại!] Mắt hệ thống lấp lánh: [không hổ là ảnh đế thế giới kia!]

Du Đường cười cười, không nói chuyện.

Vị đạo diễn tốt bụng đã từng nói qua với hắn, hắn nghiền ngẫm nhân vật trong kịch bản đã đạt tới trình độ cao nhất.

Thế cho nên có thể một giây tiến vào nhân vật, diễn cái gì đều có thể giống.

Hắn hiện tại hoàn toàn có thể đem thế giới tiểu thuyết này trở thành một cái kịch bản, chỉ cần diễn tốt nhân vật hệ thống cho hắn, là có thể hoàn thành nhiệm vụ, sống lại trở lại thế giới của chính mình.

Với hắn mà nói, hẳn là sẽ không quá khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK