Kích thích như vậy sao?
Du Đường dại ra.
Kem đánh răng trong tay nặn ra nhiều, làm hắn súc miệng vài lần mới phun hết bọt.
Từ toilet đi ra, hắn nhìn cả cái giường cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Đứa nhỏ Nguỵ Mặc Sinh này nhìn có vẻ ngoan ngoãn thành thành thật thật làm sao mà làm chuyện điên cuồng như vậy?
Không đúng……
Y là vai ác mà? Có chuyện gì mà y không làm được?
Còn chuyện lần trước hệ thống có nói với hắn là Nguỵ Mặc Sinh hôn trộm hắn trong lúc ngủ nữa, tuy rằng hắn không có cảm giác, nhưng tưởng tượng thì vẫn cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Thích một người, sẽ luôn muốn làm chuyện này với người đó sao?
Hắn không hiểu
*
Từ phòng ngủ đi ra ngoài, Du Đường nhìn thấy Nguỵ Mặc Sinh đang nấu cơm trong phòng bếp, cái chảo chiên trứng vang ra tiếng “ tư tư” , còn người thì đang thất thần.
Du Đường vỗ vào vai của y : “ Đang nghĩ gì thế? Chiên trứng muốn khét luôn kìa.”
“A!” Nguỵ Mặc Sinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng lui sang một bên, không nghĩ tới đụng trúng chảo, luống cuống mà giữ chặt chảo nhưng lại cầm sai chỗ khiến ngón tay bị bỏng đỏ lên.
“ Sao lại bất cẩn thế?” Du Đường không nghĩ y sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Nhanh chóng tắt bếp, nắm tay Nguỵ Mặc Sinh tới vòi nước lạnh rửa: “ Em rửa đi, anh đi lấy thuốc trị bỏng.”
Ngón tay trắng nõn lành lạnh hiện lên hai vết rộp đỏ, Du Đường nhìn mà áy náy, lau khô ngón tay rồi kéo tay y lại bôi thuốc.
Từ góc độ của Nguỵ Mặc Sinh thì có thể thấy nam nhân đang nhíu chân mày lại, làn da của hai người chạm vào nhau cùng với thuốc mỡ lành lạnh tan ra sau khi bôi, làm giảm bớt cơn đau rát.
Khát vọng trong lòng lại nổi lên, hầu kết Nguỵ Mặc Sinh hơi hơi lăn lộn, nhẹ giọng dò hỏi Du Đường: “ Đường ca, em có thể dọn tới ở chung với anh được không?”
Y có chút sợ về nhà.
Sợ hãi đối mặt với căn nhà trống rỗng đó.
Còn có, y thực sự….. Rất muốn cùng Đường ca ở chung một chỗ.
Mỗi ngày tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy mặt hắn, nghe tiếng nói của hắn, những thứ này đối với y mà nói chính là hạnh phúc lớn nhất.
[ Đinh—— Nguỵ Mặc Sinh độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại là 90, ký chủ cố lên, cố lên, thành công của ngài sắp tới rồi!]
Tiếng nói của hệ thống vang lên, Du Đường sửng sốt một lúc sau đó buông tay Nguỵ
Mặc Sinh ra: “ Được rồi, nhà anhcách trường học của em cũng không xa, đi học cũng tiện.”
Hiện tại cũng gần cuối tháng 12 rồi, ngày 12 tháng 3 hắn cũng sắp đi, có thể chăm sóc Nguỵ Mặc Sinh thêm một chút nữa thì cũng tốt.
“ Cảm ơn Đường ca!” Nguỵ Mặc Sinh không giấu được vẻ mặt cao hứng mà cười giống y như một đứa trẻ.
Trong lòng Du Dường có chút ê ẩm.
“ Nhưng mà tiền cơm cùng tiền thuê nhà anh sẽ ghi sổ cho em.” Du Đường xoa tóc y: “
em cũng không thể ăn không ở không, nên trả nhất định phải trả.”
“Đã rõ!”
*
Hôm nay là thứ bảy, hai người ăn xong cơm nước rồi cùng đi qua nhà Nguỵ Mặc Sinh, giúp hắn thu dọn đồ đạc vào trong vali, rồi dọn dẹp lại ngôi nhà do đã lâu không ai ở.
Vốn dĩ ngôi nhà cũ nát này sau khi tổng vệ sinh lại thì nhìn cũng vừa mắt, Nguỵ Mặc Sinh ngồi xổm xuống đất, dùng khăn lau sạch sàn nhà lần cuối.
Cái nhà này đã cho y quá nhiều ký ức đau khổ nhưng cũng dạy hắn sự kiên cường, sau đó lại đem hết toàn lực bảo vệ người mình yêu.
Tuy rằng mẹ đã đi rồi, nhưng y còn Đường ca nên y vẫn cần phải mỗ lực hết sức vì tương lai.
Đến nỗi y mong rằng cuốn sổ sách đó cả đời cũng viết không hết, như vậy y có thể lấy cớ này quấn lấy Đường ca, lưu lại bên người hắn.
“ Không biết căn nhà này do ai mua nữa.”
Nguỵ Mặc Sinh cuối cùng cũng lau xong o gạch cuối cùng rồi đi tới sô pha ngồi cạnh Du Đường đang chơi điện thoại, dựa gần vào hắn : “ Nếu không phải lúc trước người đó mua, có lẽ cái nhà này cũng đã bị đám lưu manh đập tan nát, thậm chí mẹ em cũng sẽ bị thương.”
Sau lưng Du Đường cứng đờ.
“ Có lẽ em nên chờ hắn thu lại căn nhà.” Nguỵ Mặc Sinh rũ mắt, nghiêm túc nói: “ Tới lúc đó em nhất định phải cảm ơn hắn.”
Y dựa vào sô pha, lặng lẽ dựa vào vai Du Đường : “ Hắn cùng Đường ca giống nhau, đều là người tốt, là ân nhân của em.”
“ Nếu không có các anh, có lẽ em đã sớm trở thành tên tội phạm hết thuốc chữa rồi.”
Máy sưởi trong phòng không phải thực ấm, nhưng mùa đông hôm nay khó có được trời nắng, ánh nắng chiếu vào hai người làm cho ấm áp cùng thoải mái.
Y nhắm mắt lại, dựa sát vào Du Đường, lần đầu tiên nói ra nội tâm của mình cho người nam nhân ở trước mặt.
“ Kỳ thật em biết rõ em sinh ra chính là sai lầm. Nếu không phải vì sinh ra em mà bị người nhà đuổi đi thì cũng không tới mức bụng lớn bị mọi người chung quanh ghẻ lạnh, cười nhạo.”
“ Từ khi còn nhỏ, bạn bè nói em là con hoang, là đồ không có ba, nói mẹ em cùng nam nhân không tên không họ sinh ra em, bọn họ nói mẹ em không biết xấu hổ, chửi nàng hạ tiện.”
“ Bọn họ còn nói em lớn lên mang gương mặt của kỹ nữ, lột quần em ra, xem em có phải nữ nhân không nữa.”
“ Lúc còn nhỏ em bị suy dinh dưỡng, rất gầy, căn bản đánh không lại chúng, nhưng em càng tàn nhẫn hơn so với bọn chúng.”
“ em cầm dao gọt bút chì giơ trước mặt chúng, đâm vào bụng bọn chúng.”
“ Mẹ em chạy tới trường học cùng hiệu trưởng xin lỗi, cùng phụ huynh của bọn học sinh kia xin lỗi, bà cúi đầu khom lưng, cầu xin bọn họ đừng truy cứu trách nhiệm của em.”
“ Bà nói em còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, năn nỉ cầu xin những người đó tha thứ cho em.”
“ Chính là em căn bản không cần bọn họ tha thứ, bọn họ nói ra những câu đó còn làm loại chuyện này không lẽ không đáng chết sao.”
Nói tới đây, Nguỵ Mặc Sinh cười nhạo một tiếng, giọng khàn khàn: “ em hiểu chuyện rất sớm, em rất rõ ràng lúc đó em thực sự muốn giết chết hết bọn chúng, đến mức em cảm thấy mình đâm không đủ sâu nữa kìa.”
“ Nhưng mà vì em mà mẹ phải làm những hành động đó em đau lòng, em không muốn bà phải khom lưng, uốn gối vì những kẻ đó, em không muốn gây thêm rắc rối cho bà.”
“Vì thế em đem những ý nghĩ cực đoan đó thu hồi lại, cố gắng trở thành đứa con ngoan, nhưng mẹ em hiểu rõ em, đây cũng là điều mà bà lo nhất.”
“ Sau này bà không muốn em bị bạn bè cười nhạo, uỷ khuất mình gả cho Trương Đại Dân.”
“Nhưng chúng em không ngờ em Trương Đại Dân thật sự là một tên súc sinh khốn nạn.”
“ Mẹ em gả cho hắn, đây mới là khởi đầu của ác mộng.”
Nguỵ Mặc Sinh cảm giác Du Đường đang điều chỉnh lại tư thế, làm cho y nằm thêm thoải mái.
Trong lòng nổi lên một chút ấm áp, tiếng nói cũng hoà hoãn lại đôi chút.
Y tham luyến mà rúc vào Du Đường, ngửi tới mùi chanh làm y càng an tâm.
“ Lúc đó em không chỉ muốn giết hắn một lần cho xong chuyện.”
“ Phía dưới giường em luôn cất một con dao, đôi khi vào nửa đêm em sẽ cầm dao đứng trước cửa phòng của Trương Đại Dân, tiếng nói trong đầu vang lên, giết hắn, chỉ cần giết chết hắn, ngươi cùng mẹ ngươi sẽ được cứu. Nhưng vào lúc em định động thủ thì sẽ nhớ tới mẹ.
“ em nghĩ, nếu em làm vậy nhất định sẽ làm bà đau khổ. Hơn nữa nếu bước thêm một bước, chính là vạn kiếp bất phục căn bản không còn đường quay đầu lại.”
“ em chết không sao nhưng mà mẹ em nhất định sẽ thống khổ cùng tự trách.”
“ Cho nên em nhịn một lần lại một lần. Cho tới ……” Nói tới đây, Nguỵ Mặc Sinh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “ Cho tới trận đó .”
“ Nếu như Đường ca không tới có lẽ em thật sự sẽ giết chết Trương Đại Dân. Hơn nữa sẽ phanh thây hắn thành trăm mảnh, ném hắn xuống địa ngục, vĩnh viễn khiến hắn không được siêu sinh."