Sau khi giáo huấn Du Đường xong, Thẩm Dục cũng phát hiện bản thân mình có chút mâu thuẫn.
Y cảm thấy khi mình đối mắt với Du Đường, hành động và lời nói của y liền sẽ mất kiểm soát, thật là kỳ lạ.
Y dùng cây trượng chỉ về phía cửa: “Cút đi.”
“Không được nhắc đến chuyện tối hôm qua với bất kỳ ai, nếu không tôi nhất định sẽ rút lưỡi của cậu.”
Du Đường bảo đảm: “Được, ngài yên tâm, ngày hôm qua tôi chính là một kẻ mù.”
Sau khi đi ra ngoài, hệ thống nhịn không được nói: [Ký chủ, ngài làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng ngài nhất định là tiêu đời rồi! ]
Du Đường: Yên tâm, tôi còn chưa tiêu đời đâu.
Du Đường: Bởi vì ta phát hiện thật ra Thẩm Dục không tệ giống như trong sách nói.
Du Đường: Y không thể giết tôi được.
…
Trước đó Thẩm Dục đã lắp đặt camera trong nhà họ Thẩm, chỉ là để quan sát hành động của nhân cách thứ hai một cách dễ dàng hơn.
Y đến phòng điều khiển để kiểm tra giám sát tối hôm qua, nhìn thấy mình ở trước mặt Du Đường lại cư xử nhát gan, ngu ngốc, làm ra rất nhiều trò cười cho thiên hạ.
Cơn giận vừa nguôi ngoai lại bắt đầu dâng lên, bàn tay nắm chặt cây trượng đền mức nổi đầy gân xanh, hận không thể ngay lập tức giết Du Đường diệt khẩu.
“Ca ca, tại sao anh lại khóc?”
Màn hình đột nhiên truyền ra giọng nói này, Thẩm Dục sửng sốt một chút.
Y tạm dừng video, phóng to khuôn mặt của Du Đường, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của đối phương, thậm chí trong ánh sáng lờ mờ còn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt đang lập loè.
Thẩm Dục trầm mặc, sát khí tiêu tán, trong lòng dấy lên một vài cảm xúc khó giải thích.
Có chút đau, có chút trướng.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người rơi lệ vì y.
[Đinh—- Độ hảo cảm của Thẩm Dục +2, độ hảo cảm trước mắt là 52.002! ]
Du Đường đang đi vệ sinh, nghe thấy tin tức nhắc nhở của hệ thống, khoá quần suýt vướng vải dệt, dọa hắn giật mình.
Hắn hỏi hệ thống: Thống Thống, ta đâu có làm gì đâu, tại sao độ hảo cảm lại đột nhiên tăng lên? Không phải keo kiệt mà tăng 0.001, mà trực tiếp tăng lên +2, khiến ta thụ sủng nhược kinh!
[Để tôi kiểm tra a. ] Hệ thống trả lời: [Y đang xem giám sát vào đêm hôm qua. ]
[Có lẽ là bị ngài làm cho cảm động? ]
Du Đường: Ồ, thì ra là như vậy, xem ra y vẫn còn có chút lương tâm.
*
Thẩm Dục đem video giám sát xem lại 5 lần, nhìn Du Đường nấu ăn cho y, đút y ăn cơm, kiên nhẫn dỗ dành y, thần sắc nhu hoà, sự ôn nhu trong mắt hắn không phải là giả dối.
Đó là điều mà y khát vọng nhất khi còn nhỏ.
Y không nghĩ tới thế nhưng mình lại nhận được điều đó từ một nam nhân đang nằm vùng bên cạnh mình, và y không biết rằng khi nào hắn sẽ quay lại cắn cho mình một ngụm.
Thật là nực cười.
Thẩm Dục cảm thấy buồn cười.
Nhưng sau khi cười xong, y không nhịn được nghĩ nếu đem Du Đường hoàn toàn biến thành người của mình, thì sẽ như thế nào?
Nếu người Du Đường thích không phải là Hàn Tử Thần, mà là y; người mà Du Đường chọn trung thành sẽ không phải là Hàn Tử Thần, mà là y, Thẩm Dục.
Thì sẽ như thế nào?
Y muốn xem thử.
Giữ lại nam nhân bên cạnh y, làm trong mắt hắn chỉ có mỗi mình y, để khi nhắc đến cái tên Thẩm Dục với những người khác, cũng sẽ lộ ra một biểu tình si mê.
Nghĩ lại liền cảm thấy…nó thật sự rất tốt.
*
Ở bên này, Du Đường vừa mới ăn sáng xong với đám người hầu, vừa ra cửa đã bị hai tên vệ sĩ mặc áo đen cao lớn đưa tới trước chiếc xe Maybach màu đen.
Cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Dục.
“Thẩm gia, ngài đây là có ý gì?” Du Đường khó tránh khỏi có chút lo lắng.
“Lên xe.” Thẩm Dục thấy hắn lo lắng, cố ý nói: “Mang cậu đi rút lưỡi.”
“???”
Không đợi Du Đường phản kháng, vệ sĩ đã đẩy mạnh hắn vào băng ghế sau xe.
Tài xế ở phía trước nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.
Đây là lần đầu tiên Thẩm gia cho người khác người cùng hàng ghế sau với mình.
Cũng không biết người hầu này có thân phận gì?
“Thẩm gia, tôi đã hứa sẽ bảo đảm chuyện này.” Du Đường khó hiểu: “Tại sao ngài còn muốn rút lưỡi tôi?”
Y hạ vách ngăn trong xe xuống, xe khởi động, Thẩm Dục liếc hắn một cái: “Tôi muốn rút liền rút, cậu chỉ là người hầu của tôi, có quyền gì hỏi đông hỏi tây?”
“…”
Thấy Du Đường ăn mệt, khoé môi Thẩm Dục nhẹ nhàng cong lên, trong lòng có chút vui sướng.
Giống như một đứa trẻ cãi nhau và giành được chiến thắng.
Thẩm Dục nói là mang hắn đi rút lưỡi, nhưng thực ra là lừa hắn.
Khi đến nơi, Du Đường mới biết được đối phương là tới tìm tên bác sĩ Tống Thành để khám bệnh.
Thẩm Dục vào văn phòng, còn hắn thì ngồi ở khu nghỉ ngơi bên ngoài và chờ đợi, xung quanh là những tên vệ sĩ cao lớn, giống như sợ rằng hắn sẽ chạy trốn.
Đang ngồi đếm lá trên chậu cây một cách nhàm chán, hệ thống đột nhiên lên tiếng, khiến Du Đường phấn chấn hẳn lên.
[Ký chủ, Hàn Tử Thần tới. ]
Nó vừa dứt lời, một chiếc xe hơi thể thao liền xuất hiện bên ngoài bệnh viện tư nhân.
Cửa xe mở ra, vai chính công Hàn Tử Thần bước ra, đôi chân dài cùng với dáng người và ngoại hình đều cực kỳ nổi bật, từ trên xe bước xuống, trong lồng ngực còn ôm một nam nhân sắc mặt trắng bệnh.
Du Đường: Thống thống, nam nhân kia chính là vai chính thụ Vân Thanh đúng không?
[Đúng vậy. ] Hệ thống trả lời: [Vân Thanh bị bong gân khi đang quay phim trên phim trường. Hàn Tử Thần cảm thấy rất đau lòng, trực tiếp kêu tài xế đưa cậu ấy tới bệnh viện gần đó. ]
Hệ thống nói xong, cánh cửa bằng kính của bệnh viện tự động mở ra, Hàn Tử Thần sắc mặt lo lắng mà ôm Vân Thanh tiến vào, nhìn thoáng qua một cái liền thấy Du Đường đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh, sửng sốt một chút.
Du Đường nhanh chóng hiểu ra được ánh mắt của hắn.
Đại khái có thể hiểu là: X, sao ngươi vẫn chưa chết? Ngươi làm sao có thể sống sót trong tay Thẩm Dục?
Còn có: Cậu không chết tại sao lại không liên lạc với tôi? Uổng công nhà họ Hàn tôi nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy!
Tầm mắt hai người vẫn còn đang chạm nhau, cửa phòng làm việc của Tống Thành mở ra, Thẩm Dục trùng hợp đi ra ngoài, hiện trường lập tức loạn thành một nồi cháo.
“Thật là trùng hợp.” Vẫn là Thẩm Dục lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Ánh mắt y dừng ở trên mặt Vân Thanh: “Cậu không phải là…Ừm… Xin lỗi, tôi nhớ nhớ được cậu gọi là gì?
Vân Thanh: “…”
Hàn Tử Thần: “..”
Du Đường: “…”
[Hahahaha, không ngờ Thẩm Dục lại độc miệng như vậy! ] Hệ thống cười không được.
“Tôi nhớ rõ mấy hôm trước không phải cậu còn ra vào khách sạn với một nữ minh tinh sao, sao hôm nay lại bị Hàn tổng bế vào bệnh viện rồi?”
Thẩm Dục cười khẽ, một thân áo dài màu trắng, dung mạo tuấn mỹ, giống như tự mang theo tiên khí, khiến cho mọi người xung quanh đều bị lu mờ.
Y nhìn về phía Hàn Tử Thần, nói những lời ác ý không hợp với khuôn mặt của y: “Thật không ngờ nhiều năm như vậy, Hàn tổng vẫn là thích chạy khắp nơi nhặt đồ thừa như vậy.”
Du Đường nhịn cười đến mức khó chịu.
Hắn thật sự không nghĩ tới Thậm Dục nói chuyện đối với Hàn Tử Thần so với hắn còn gây tổn hại nhiều hơn.
Hơn nữa một lần mắng cả hai người, làm cho vai chính công thụ đều choáng váng, cả hai người đều xanh mặt.
“Thẩm Dục!” Ngón tay Hàn Tử Thần tức giận đến mức run lên: “Mày không có bằng chứng, thì đừng có bôi nhọ Vân Thanh!”
“Tao mắng người khác không cần tìm bằng chứng.” Thẩm Dục bình tĩnh đáp, chậm rãi đi đến trước mặt Du Đường, từ trên cao nhìn xuống: “Còn không mau đi, muốn ở lại chỗ này ăn Tết sao?”
“Ồ, được.” Du Đường đột nhiên bị hỏi trở tay không kịp, nhanh chóng đứng dậy.
Thẩm Dục chống cây trượng của y đi về phía trước, khi đi ngang qua Hàn Tử Thần, lạnh giọng nói.
“Đuổi chó ra khỏi nhà thì đừng mong tìm nó trở về.”
“Mày không cần hắn, tao cần.”