• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, hai người nằm ở trên giường, kỳ lạ Thẩm Dục không dán đến ôm Du Đường không buông tay.

Ở giữa có khoảng cách nửa người.

Nằm yên như vậy một lát, Thẩm Dục đột nhiên nói: “Nếu uống thuốc mà không khỏe hơn thì phải đi tìm Tống thành khám bệnh. Đừng để bệnh nặng thêm.”

Du Đường sửng sốt.

Thẩm Dục như vậy là đang quan tâm hắn?

Còn có khoảng cách này, chẳng lẽ là Thẩm Dục không muốn khiến hắn khó thở?

Du Đường có hơi cảm động.

“Ừm, tôi biết rồi.” Hắn nói: “Cảm ơn ngài Thẩm đã quan tâm.”

“Đừng tự mình đa tình, không phải là tôi quan tâm anh.” Ở trong bóng tối, vành tai Thẩm Dục Nổi lên một tầng đỏ nhạt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “ Tôi chỉ không muốn anh lây bệnh cho tôi.”

“……” Du Đường nhướng mày.

Sau đó đứng dậy: “Xin lỗi, là tôi không chú ý đến vấn đề này, tôi sẽ tới phòng khác ngủ…”

Còn chưa nói xong, cổ tay đã bị siết chặt, hắn bị Thẩm Dục kéo lên giường ngay lập tức.

Giọng nói của thanh niên mang theo một chút lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không nói là muốn đuổi anh đi ngoan ngoãn nằm đó, đừng để tôi tức giận!”

Hệ thống cười điên: [Y sốt ruột rồi ha ha ha ha!!]

Du Đường cũng cười: Quả nhiên thằng nhóc này chính là điển hình của miệng thì nói vậy nhưng tâm không phải vậy.

Chẳng qua hắn mới chỉ thử một chút, Thẩm Dục đã suy sụp ngay lập tức.

"Được, vậy tôi không đi.” Hắn cử động: “Nhưng mà cậu đừng ôm tôi như vậy, tôi sẽ không thể thở được.”

Nói xong còn giả vờ ho khan một tiếng.

Thẩm Dục lập tức giống như bị điện giật mà buông tay.

Chỉ là tay y còn nắm lấy cổ tay Du Đường, nằm sát bên cạnh hắn.

Thẩm Dục có thói quen ngủ sớm, Hơi thở của Du Đường lại có thể khiến y yên tâm, cho nên im lặng một lát đã ngủ rồi.

Du Đường thở dài, quay đầu nhìn vẻ mặt Thẩm Dục.

Khi Thẩm Dục ngủ thì rất yên tĩnh, lạnh lùng người thường đều tiêu tán, thậm chí gương mặt ngoan ngoãn kia còn khiến người ta hơi đau lòng.

Nghĩ đến những việc đã xảy ra hôm nay, Du Đường ảm thấy có hơi cảm động và lo lắng.

Hiện tại hắn đã có thể xác định Thẩm Dục thật sự thích hắn.

Cốt truyện cũng đã chuẩn bị sang đến nửa đoạn sau.

Dựa theo cốt truyện hắn chết trước mặt Thẩm Dục vì ung thư phổi, nhưng thật ra hắn không muốn làm như vậy.

Hắn cảm thấy cách chết này rất tàn nhẫn.

Cho nên hắn muốn lừa Thẩm Dục, không cho đối phương biết mình mắc bệnh nan y.

Đến lúc đã kiếm đủ độ hảo cảm của Thẩm Dục, hắn đi tới một nơi chim chóc không thèm đậu mà chờ chết.

Như vậy đối phương tìm sẽ không thấy hắn, có lẽ sẽ quên hắn đi, sẽ không đau lòng quá mức.

Rốt cuộc Thẩm Dục bản tính cũng không tệ, cho dù biết đối phương là vai ác, hắn cũng không đành lòng như vậy thương tổn hắn.

*

Ngày thường Thẩm Dục tham dự xã giao sẽ đều đưa Du Đường theo, nhưng cũng có những lúc không đưa theo được.

Nhà họ Thẩm bắt đầu lập nghiệp từ giới hắc đạo, đến thế hệ cha của Thẩm Dục thì suy tàn, rồi lại sống dậy một lần nữa khi ở trong tay Thẩm Dục.

Trước kia nhà họ Hàn còn mạnh hơn so với nhà họ Thẩm, nhưng bây giờ đã bị nhà họ Thẩm đuổi kịp.

Hơn nữa gần đây nhà họ Hàn đang cố gắng tẩy trắng công ty, cho nên dù Hàn Tử Thần cùng Thẩm Dục đánh nhau, bọn họ cũng không dám tạo ra động tĩnh quá lớn để liều mạng với Thẩm Dục.

Chị là nhường nhịn ở bên ngoài khó tránh khỏi sau lưng sẽ gây ra ít phiền phức không để Thẩm Dục quá thoải mái.

Lúc dư đường bị ép ở nhà chờ Thẩm Dục về, hắn đã lén lút mua chút thuốc chống ung thư, cố tình thay đổi lọ thuốc mang theo trên người, uống đúng hạn cũng coi như có chút tác dụng.

*

Trời tháng 6 như khuôn mặt của đứa bé (1).

Buổi sáng trời vẫn còn nắng, buổi chiều trời đã bắt đầu mưa lớn.

Gió cũng thổi rất mạnh, sấm chớp giống như khung cảnh phim kinh dị.

Du Đường uống thuốc xong, nằm ở trên giường không ngủ được, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, nhanh chóng xuống lầu, thấy Thẩm Dục cùng một đám vệ sĩ đang đứng trước cửa.

Hắn thấy người vệ sĩ ướt đẫm cả người hỏi Thẩm Dục: “Ngài Thẩm, hay là ngài đi một chuyến đến chỗ bác sĩ Tống đi?”

“Không cần thiết.” Thẩm Dục dùng gậy batoong chỉ chỉ ngoài cửa: “Các người đi nhanh đi, chuyện tôi bị thương lần này đừng để lộ ra ngoài.”

“Vâng.”

Vệ sĩ đành phải đồng ý, xoay người rời đi.

Cửa biệt thự đóng lại, Thẩm Dục lại không bật đèn trong phòng khách, mà ngẩng đầu nhìn Du Đường đang đứng trên lầu.

“Còn đứng ngốc ở chỗ đó làm gì?” Giọng nói của hắn hơi khàn: “Lấy hòm thuốc tới đây.”

Lúc này Du Đường mới nhớ ra là phải đi lấy hòm thuốc, lúc xuống dưới lầu lại phát hiện Thẩm Dục không hề chú ý hình tượng của bản thân mà ngồi dưới đất, dựa vào tường hít thở.

Hắn mở đèn lên lại càng hoảng sợ.

Nửa người Thẩm Dục đều là máu, nhuộm trường bào trắng như trăng thành màu đỏ tươi.

Du Đường nhíu mày: “Tốt hơn là gọi điện cho bác sĩ Tống đến đi.”

Tay lập tức bị nắm lấy, Thẩm Dục nhìn hắn: “Không phải là bị thương nặng, chính là chảy hơi nhiều máu thôi, anh cầm máu cho tôi là được.”

“Nhưng mà……”

“Anh là người làm của tôi, tôi bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

“…”

Du Đường thấy y vẫn còn có thể chửi người, hắn cảm thấy hẳn là không có chuyện gì lớn, bắt đầu động thủ, dùng kéo cắt quần áo trước, sau đó nghiêm túc sát trùng miệng vết thương, thoa thuốc rồi băng bó.

Xử lý miệng vết thương xong, lại lấy khăn lông ướt kiên nhẫn lau khô thân thể với tóc cho y, thay quần áo, đỡ lấy phần thân không bị thương của Thẩm Dục, cẩn thận giúp Thẩm Dục nằm lên trên giường.

Toàn bộ quá trình Thẩm Dục đều nhìn chăm chú vào động tác của Du Đường, con ngươi đen nhánh dính chặt lên trên khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông trước mặt, ánh mắt tối tăm không rõ.

Đột nhiên, y dùng sức nắm chặt tay Du Đường, nắm cực kì chặt, dùng sức đến mức mà miệng vết thương vừa mới băng bó tốt miệng vết thương lại vỡ ra máu lần nữa, thấm vào băng gạc.

“Này.” Du Đường hít sâu một hơi: “Ngài Thẩm, làm sao vậy?”

Hắn nhìn băng gạc thấm máu, nhíu mày: “Ngài đừng dùng sức như vậy, miệng vết thương sẽ bị vỡ ra.”

“Tại sao anh không giết tôi?”

Giọng nói của Thẩm Dục lạnh lùng: “Tôi đã cho anh vô số cơ hội!”

“Tại sao anh vẫn không ra tay?!”

“Không phải anh thích Hàn Tử Thần à? Vậy tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi giết Hàn Tử Thần, anh sẽ làm gì?”

Lửa giận không khỏi chiếm lấy ý thức của Thẩm Dục, miệng vết thương nhiễm trùng mang đến sự đau đớn khiến y gần như mất đi lý trí.

Hắn nắm chặt tay Du Đường, chất vấn hắn: “Nói cho tôi biết! Anh sẽ làm thế nào?!”

Du Đường bị hắn làm cho choáng váng, tay đau giống như sắp gãy xương, lại kiên quyết lắc đầu: “Tôi sẽ không giết ngài.”

“Bây giờ tôi là người của ngài, chuyện của ngài và Hàn Tử Thần tôi sẽ không nhúng tay vào, lại càng không phải vì hắn mà giết ngài.”

“Buồn cười!” Thẩm Dục buông hắn ra, dựa vào giường, chỉ vào Du Đường mắng: “Con mẹ nó, anh đúng là đồ ngu!”

“Cơ hội tốt đến tay như vậy mà không cần. Do dự không quyết, còn nhát gan sợ phiền phức, một chút bản lĩnh cũng không có, chính là phế vật thành sự không đủ bại sự…” (câu đủ: “thành sự không đủ, bại sự có thừa” tương đương với câu “được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều”)

Biểu hiện của Thẩm Dục có hơi cuồng loạn, hoàn toàn khác với hình tượng thường ngày.

Mắng đến cuối, y cắn răng đè thấp giọng nói, cười khổ: “Nhưng con mẹ nó, tôi không biết tại sao… tôi lại có cảm xúc như bị ma ám với anh…”

Lần này y bị thương là bởi vì bị thuộc hạ mà y khá tin tưởng phản bội, nếu không phải vệ sĩ đến nơi kịp, y sẽ còn bị thương nghiêm trọng hơn, thậm chí là không trốn thoát được.

Thẩm Dục rất ít khi tin tưởng người khác, bởi vì y cảm thấy lòng người là thứ khó lường nhất.

Không cẩn thận trao tim đi liền sẽ dẫn tới vạn kiếp bất phục.

Đối với Du Đường, chính là lần đầu tiên mà y to gan mà để đối thủ của mình ở bên cạnh mình.

Cứ thử hắn từng lần từng lần một, biểu hiện của người đàn ông đều rất hoàn hảo.

Làm y cảm thấy khiếp sợ đồng thời lại thấp thỏm bất an.

Y cảm thấy tình cảm của mình đối với Du Đường càng ngày càng sâu.

Vừa nãy, lúc mở của biệt thự ra, ngửa đầu nhìn thấy hắn đứng dưới ánh sáng của phòng ngủ.

Trái tim trống rỗng đột nhiên có loại cảm giác ấm áp lấp đầy.

Thật giống như một kẻ không nơi nương tựa tìm được nhà.

Mà nơi có Du Đường, mới là nhà của y.

Loại cảm giác này làm hắn sợ hãi.

Bởi vì có rất nhiều thứ, nếu không đạt được ngay từ đầu, sẽ không cảm thấy khó chịu.

Nhưng một khi có được nó, lại mất đi, vậy thì sẽ phải chịu sự đau khổ gấp trăm lần ngàn lần.

Y… không thể thua.

Chú thích:

(1): Trời tháng 6 như khuôn mặt của đứa bé: Ý nói thời tiết tháng sáu thay đổi khó lường, một giây trước bầu trời vẫn thoáng đãng trong xanh, một giây sau mưa to đã trút xuống, giống như khuôn mặt đứa bé, nói khóc thì khóc, nói cười thì cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK