“Du Đường? Du Đường?” Dường như âm thanh và đám đông xung quanh đã biến mất hết. Thẩm Dục gục xuống bên người Du Đường, thân thể nằm bò trên mặt đất, tiến đến gần người đàn ông, y cẩn thận gọi hắn: “Du Đường?” Dường như y không nhìn thấy bộ đồ trắng dính đầy máu và bùn đất, cũng không dám chạm vào Du Đường, chỉ kêu tên Du Đường: “Sao anh lại té ngã? Hôm qua em đã nói rồi mà? Nếu không thoải mái phải nói với em chứ…” “Ngài Thẩm!” Một đám thuộc vây lại
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.