[Ký chủ, độ hảo cảm đã lên tới 80 rồi. ]
m của hệ thống vang lên trong ý thức của hắn, Du Đường hoàn hồn.
Trước kia nghe Thẩm Dục châm chọc khiêu khích mình, hắn cũng không có cảm giác gì, còn cảm thấy thằng nhóc này đang cứng miệng.
Nhưng hiện tại những lời mà Thẩm Dục nói lại thật sự chọc vào tim hắn.
Làm cho hắn cảm thấy đau đớn.
"Ngài Thẩm gia, ngài đang nói cái gì vậy..." Hắn còn muốn giả ngu, nhưng Thẩm Dục lại không cho hắn cơ hội này.
Cả người bị thanh niên ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, sức lực lớn như muốn khảm hắn vào trong máu thịt.
"Nếu đã chọn tôi thì không được phản bội, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn." Giọng Thẩm Dục vừa khàn khàn, cảm xúc dày đặc khiến Du Đường cảm thấy khó thở: "Nếu không, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì."
Sấm sét ngoài cửa sổ nổ vang, chiếu lên gương mặt trắng bệch của Thẩm Dục, hiện ra sự cố chấp tàn nhẫn khảm vào xương khiến người ta kinh hãi.
*
Đêm nay, Thẩm Dục sốt cao, rất lâu sau mới hạ sốt, nửa đêm lại biến thành nhân cách của đứa nhỏ, khóc nói bả vai đau, Du Đường đau lòng không chịu nổi, lập tức lấy kẹo ra cho hắn ăn.
Đứa nhỏ ăn kẹo, hít mũi không khóc, ôm lấy cánh tay Du Đường, nằm trong lòng hắn nói chuyện.
"Ca ca, em đã gặp hắn."
"Trước kia em rất sợ hắn, em cảm thấy hắn rất hung dữ, hơn nữa lúc trước hắn còn muốn giết anh!
Du Đường sửng sốt một chút, hiểu được hắn mà đứa nhỏ nói hẳn là nhân cách Thẩm Dục lúc bình thường.
"Nhưng em đã ngăn hắn lại!" Thẩm Dục hồn nhiên cười với hắn, tranh công: "Có phải em rất lợi hại không?”
Du Đường xoa xoa tóc cậu: "Đúng vậy, em lợi hại nhất. ”
"Nhưng... Gần đây hắn nói với em lag hắn cũng thích anh..." Thẩm Dục có hơi buồn rầu: "Mặc dù em rất vui vì anh có thể được hắn thích, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn sẽ cướp anh, em lại không vui..."
Du Đường nhìn thấy dáng vẻ này của y, mềm lòng không chịu nổi.
Vừa định nói cái gì đó, chỉ thấy Thẩm Dục giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn: "Cho nên, ca ca, anh có thích anh ấy không? ”
Lúc này Thẩm Dục cực kỳ giống dáng vẻ bình thường ban ngày, lại hỏi hắn một lần nữa: "Hắn rất thích anh."
"Anh có thích hắn không?"
Sửng sốt hai giây, Du Đường lắc đầu.
Anh đè đầu Thẩm Dục xuống: "Anh không thể thích y, Anhcũng không có cách nào thích y.”
Hắn không phải là người của thế giới này, sớm muộn gì hắn cũng phải rời đi.
Hơn nữa hắn cũng không có khả năng sẽ thích một người, cho nên hắn không muốn gạt người.
Người trong ngực đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau, Thẩm Dục vươn tay, ôm eo Du Đường, mặt đặt trước ngực người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Được, ca ca, em biết rồi, em sẽ nói cho hắn biết. ”
Đêm nay, Du Đường không ngủ ngon.
Hắn đã có mơ rất nhiều thứ.
Các đoạn lộn xộn, nhân vật không rõ ràng.
Trong giấc mơ có người gọi hắn là sư tôn, có người gọi hắn là Đường ca, bọn họ đều đang khóc.
Cái loại cảm giác tuyệt vọng này chạm đến lòng hắn, làm cho hắn cũng khó chịu theo.
Buổi sáng tỉnh lại, Thẩm Dục vẫn còn đang ngủ.
Du Đường muốn xuống giường, người bên cạnh đã mở mắt, ôm eo hắn, nhìn hắn chằm chằm.
"Anh muốn đi đâu?"
“... Nhà vệ sinh.”
Lúc này Thẩm Dục mới buông hắn ra, lại mở miệng gọi hắn khi Du Đường mở cửa nhà vệ sinh
Du Đường quay đầu lại: "Hả? Có chuyện gì vậy?”
"Tư liệu mật mã trong cơ sở dữ liệu của nhà họ Thẩm giấu trong gậy batoong của tôi, mở phần đầu ra, bên trong có một cái usb." Giọng điệu của y bình tĩnh nói, tựa như đang kể một chuyện rất bình thường: "Nếu Hàn Tử Thần chiếm được cái USB này, vậy thì tư liệu bên trong cũng đủ để hắn phá hỏng nhà họ Thẩm, hơn nữa dễ dàng đẩy tôi vào chỗ chết.”
Du Đường sửng sốt, giống như không thể tin mà nhìn Thẩm Dục.
Nhưng thanh niên chỉ ngồi trên giường, cười cười với hắn, mái tóc dài mềm mại xõa sau lưng, làm cho cả người y có vẻ dịu dàng vô hại.
"Hiện tại bí mật này chỉ có anh với tôi biết."
"Nếu một ngày nào đó Hàn Tử Thần nhận được tư liệu, thì chính là do anh làm."
Nói tới đây, Thẩm Dục nằm trong chăn, nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh đi đi, tôi ngủ thêm một chút, sau đó thì gọi tôi dậy.”
Du Đường nhìn Thẩm Dục nhắm mắt lại, chân tay cứng ngắc đi vào toilet, rửa mặt xong mới tỉnh táo.
Hắn nói với hệ thống: Thống Thống, Thẩm Dục thật sự là một tên điên.
Du Đường: Hắn lại trực tiếp nói với ta chuyện này!
Du Đường: Nếu lòng dạ ta xấu xa hơn một chút, chắc chắn y sẽ xong đời!
[Ký chủ, có phải đây cũng là một cách thử không?] Hệ thống nói: [Dù sao thì còn cần tới 20 điểm nữa mới có thể đầy, 100 có thể tỏ vẻ là y thực sự tin tưởng ngài, vì vậy tôi nghĩ rằng chuyện này là dùng để thử ngài lần cuối cùng.]
[Hơn nữa, trong nhiệm vụ chủ tuyến của ngài cũng có một việc là gửi tài liệu cơ mật tới cho Hàn Tử Thần, để Thẩm Dục hiểu lầm ngài, vì vậy y sẽ giam cầm ngài, sau đó ngược luyến…]
Du Đường vội vàng cắt ngang nó: Chờ một chút, chờ một chút, giam cầm là nhiệm vụ chính?
[Đúng vậy.] Giọng nói của hệ thống còn rất hưng phấn: [Ngài không cảm thấy giam cầm rất kích thích à?
Du Đường: ... Thống Thống, ngươi nên đọc bớt đọc tiểu thuyết linh tinh lại.
[A, nhưng mà tiểu thuyết đọc hay lắm, đặc biệt là khi bệnh kiều cầm tù, thích muốn chết!]
Sống lưng Du Đường run lên.
Nhưng mà xem ra là hiện tại, hắn sẽ không tránh được bước này của nhiệm vụ.
Phải thừa dịp hiện tại nhanh chóng suy nghĩ đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ.
*
Du Đường rửa mặt súc miệng xong thì xuống lầu nấu cơm, nấu cháo, nấu đồ ăn vặt, đặt ở trong nồi giữ nhiệt rồi mới lên lầu đánh thức Thẩm Dục.
Thẩm Dục tỉnh lại, nhìn gậy batoong bên giường, nhưng cũng không đưa tay ra kiểm tra.
Sau đó hai người ăn điểm tâm xong, trên người Thẩm Dục còn mang theo bệnh đã bắt đầu bận rộn.
Gọi cấp dưới đến biệt thự họp, phân công nhiệm vụ xong mới thả những người đó đi, sau đó là xử lý công việc của công ty.
Đợi đến khi xử lý xong, đã bốn giờ chiều.
Bởi vì cho dù là mùa hè Thẩm Dục cũng mặc áo dài đeo găng tay, cho nên nhiệt độ điều hòa trong phòng bật rất thấp.
Thân thể Du Đường lại dễ bị lạnh, đợi lâu thì chân tay sẽ bị lạnh đi.
Lúc bưng trà cho Thẩm Dục, ngón tay hai người chạm nhau, Thẩm Dục ngẩng đầu: "Sao tay anh lại lạnh như vậy?"
"Vấn đề về thân thể." Du Đường không quá để ý: "Lát nữa tôi mặc thêm quần áo là được.”
"Một người đàn ông, tật xấu cả người." Thẩm Dục cúi mặt, lại kéo Du Đường qua, để người ngồi trong lòng mình, ôm hắn từ sau lưng, hai tay nắm chặt tay hắn, sưởi ấm: "Cũng không biết nhà họ Hàn cho anh ăn cái gì để lớn lên, lại nuôi anh lớn thành yếu ớt như vậy.”
Y đặt cằm lên vai Du Đường, dựa vào hắn, tự nhiên lên kế hoạch: "Sau này tôi sai người đến chỗ Tống Thành kê cho anh một phương thuốc điều dưỡng cơ thể, điều dưỡng thật tốt.”