Ở khu phố cũ bẩn thỉu.
Ngụy Mặc Sinh đi tới trước cửa sòng bạc, đạp cửa tiến vào.
Nam nhân kinh hãi hét lên, nhìn về phía cửa, phát hiện là nam sinh, trong lòng lập tức không vui.
“Nhãi ranh, mày con mẹ nó dám đá tao! ” Ông chủ bước tới, đẩy Ngụy Mặc Sinh ra, thằng nam sinh vừa gặp đã bẻ bả vai hắn đến vặn vẹo: “Ahhhhhhhh — buông ra!”
Ngụy Mặc Sinh buông tay hắn ra, ông chủ tức khắc kêu thảm trốn đến một bên: “Mày con mẹ nó rốt cuộc là ai?! Tới nơi này làm gì!”
“Ngụy Mặc Sinh?” Người đàn ông cao lớn trên bàn nhìn vào mặt của Ngụy Mặc Sinh: “Tiểu tử, mày làm gì ở đây?”
Hắn cười nhạo: “Mày lúc này không phải nên ôm người phụ nữ đã có chồng đó vào bệnh viện sao?”
Hắn từ trong túi móc ra một con dao nhỏ, hung tợn mà nhìn Ngụy Mặc Sinh nói: “Bất quá mày tới cũng vừa lúc, chúng mày trộm đem phòng của tao đi bán, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu!”
Ngụy Mặc Sinh không nói gì, chỉ nắm lấy ghế bên cạnh, bước lên trước, đi ngang qua Trương Đại Dân trực tiếp.
Trương Đại Dân không nghĩ tới y sẽ có loại động tác này, con dao trên tay rơi xuống đất, sau đó còn chưa kịp phản ứng, hắn liền lĩnh một quả đấm rắn chắc ở bụng, sau đó là đầu, mặt, hắn bị Ngụy Mặc Sinh nắm lấy cổ áo hung hăng ném xuống đất, làm cho xương cốt của hắn kêu vang.
Ý thức được chính mình đánh không lại Ngụy Mặc Sinh, hắn chạy nhanh xin tha: “Đừng, đừng đánh!! Nhãi ranh, ta là ba con!! Cứu mạng a a a!!”
Ngụy Mặc Sinh mắt điếc tai ngơ, chỉ nắm lấy tóc của hắn, dùng sức đâm mấy nhát vào đống vôi trên mặt đất, nhưng sau vài nhát đâm, tên này đã hôn mê.
Nhưng y lại như cũ không có dừng tay, giống máy móc mà lặp lại động tác ở tay.
Phanh phanh phanh ——
Một giọng nói nặng nề vang lên trong quán cờ bạc nhỏ trong quán, khiến người vây quanh lạnh cả người, nhưng họ đều nhớ không nổi gọi điện thoại báo nguy.
Du Đường lái xe đi tới, rồi thời điểm nhìn đến chính là một màn này.
Hắn đẩy đám người ra rồi lao vào, ánh mắt dừng lại trên mặt đất nhuốm máu, hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Trương Đại Dân sẽ chết!!
“A Sinh!”
Nghe được giọng nói của Du Đường, Ngụy Mặc Sinh dừng tay, quay đầu xem hắn.
Trong mắt không ánh sáng, đen nhánh lạnh nhạt.
Y khiến Du Đường nhớ lại bộ dáng hồi mới gặp, thậm chí so với trước kia càng thêm tối tăm và điên cuồng hơn.
Thật lâu sau, y đột nhiên cong môi cười cười.
Y kêu Du Đường: “Đường ca.”
Đôi mắt đỏ bừng như là ác ma cuồng loạn: “ Anh nếu thật tốt với em, thì đừng cản em.”
“Lần này em nhất định phải giết hắn.” Thanh âm của y phát ra từ kẽ răng nói: “Loại người như hắn đã sớm đáng chết! Chỉ bằng những gì mà hắn đối xử với mẹ em, hắn chết một vạn lần đều không đủ!”
Nói xong, y nhảy qua bàn bài, xách Trương Đại Dân đã ngất xỉu lên, đập đầu gã vào góc bàn nhọn.
Nhưng ngay sau đó, Du Đường đã cản đường và dừng hành động đó lại.
Bang ——
Một cái tát dữ dội tát vào mặt Ngụy Mặc Sinh.
Du Đường dùng lực đạo thực trọng, trực tiếp đem mặt của Ngụy Mặc Sinh sang một bên.
“Thanh tỉnh chưa?” Hắn đem Trương Đại Dân đá sang một bên, ý bảo người chung quanh kêu xe cứu thương, giọng nói lạnh lùng lại hỏi Ngụy Mặc Sinh một lần nữa: “Trả lời anh! Hiện tại em đã thanh tỉnh chưa?!”
Trong mắt Ngụy Mặc Sinh rốt cuộc có chút thần thái, y gật gật đầu.
Du Đường xách quần áo của y lên, trực tiếp đem người từ trên mặt đất túm lên, ném đến ghế trên.
Sau đó ngồi xổm xuống, nhìn đầu nam sinh đối diện.
“Em giết Trương Đại Dân, người bị hủy diệt chính là em.” Du Đường nói: “Em cảm thấy bác gái tỉnh lại, nếu biết con trai của mình bởi vì tội giết người bị hình phạt, bà sẽ nghĩ như thế nào?”
“Anh biết em thống khổ, nhưng thống khổ cũng không thể mất đi lý trí.”
“Trương Đại Dân sẽ giao cho cảnh sát ngay lập tức. Việc em phải làm bây giờ là canh giữ bên bác gái, ở bên cạnh bà, khiến bà mỗi ngày đều vui vẻ và trọn vẹn.”
Hắn xoa mặt Ngụy Mặc Sinh, ôn nhu hỏi: “Anh nói như vậy, em có thể hiểu không?”
Mắt Ngụy Mặc Sinh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm trước mặt nam nhân, từ cặp mắt ôn nhu kia tìm được bóng dáng của chính mình.
Rõ ràng lại chật vật.
Thật lâu sau, y gật gật đầu, nước mắt lại không chịu khống chế mà theo hốc mắt chảy xuống.
Tẩm ướt ngón tay Du Đường.
Ướt át, ấm áp.
Du Đường trong lòng cũng không chịu nổi, hắn đứng dậy, Ngụy Mặc Sinh liền ôm lấy eo hắn , đem mặt chôn ở trên cổ hắn, áp lực thanh âm lưu nước mắt.
Du Đường vỗ nhẹ phía sau lưng y: “Sẽ tốt.”
Hắn nói: “A Sinh, có anh ở đây, sẽ tốt.”
*
Trương Đại Dân không chết, nhưng được chẩn đoán là chấn động não.
Cảnh sát đem người quán cùng Du Đường và Ngụy Mặc Sinh đều đưa tới cục cảnh sát, ghi lại khẩu cung.
Bởi vì Trương Đại Dân lấy dao ra trước, cho nên cuối cùng phán định Ngụy Mặc Sinh vì phòng vệ chính đáng.
Cảnh sát biết tình huống trong nhà Ngụy Mặc Sinh, vì vậy cũng hận Trương Đại Dân, an ủi Ngụy Mặc Sinh vài câu liền đưa hắn rời đi.
Mà Trương Đại Dân tắc bởi vì lần trước dùng dao nhỏ thọc bị thương Khương Viện, cho nên hắn đã bị cảnh sát tạm giữ vì tội cố ý gây thương tích.
Hai người từ cục cảnh sát ra tới đã 10 giờ tối.
“Chờ Trương Đại Dân tỉnh, chúng ta liền đi tố cáo hắn, nhất định có thể làm hắn vào ngục giam.” Du Đường đem mũ bảo hiểm đưa cho Ngụy Mặc Sinh, bảo y lên xe: “Đi thôi, chúng, chúng ta đến nhà em thu dọn đồ đạc,những thứ bác gái cần trong thời gian ở lại bệnh viện. ”
“Được.” Ngụy Mặc Sinh hôm nay bị đả kích quá nhiều, sắc mặt trắng bệch quá mức, có chút trầm mặc ít nói.
Hai người ngồi trên xe máy, Ngụy Mặc Sinh liền lấy chút sức lực ôm Du Đường rồi dựa vào trên lưng hắn, sức nặng dường như đè lên cánh tay của Du Đường, nặng đến mức thở không nổi.
Xe chạy trên đường, Ngụy Mặc Sinh mở to mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập và đèn sáng trưng trong các tòa nhà cao ốc.
Trong lòng cảm thấy trồng rỗng.
Y nghĩ, đây hẳn là sự trừng phạt của trời cho lòng tham của mình.
Từ khi Du Đường xuất hiện, cuộc sống của y rốt cuộc cũng khởi sắc, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, khiến y cảm thấy mình có thể đạt được điều mình muốn, làm y tin tưởng vào bản thân, tương lai một ngày nào đó sẽ trở nên tươi sáng.
Nhưng khi có đủ can đảm để chạm vào nó, y cũng tham lam nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, nhưng hiện thực lại cho y một nhát dao.
Để y hiểu rằng y luôn ở trong địa ngục, nhưng dù cố gắng thế nào thì y cũng sẽ không thể nào lên được thiên đường.
Y nhịn không được suy nghĩ, nếu mẹ đi rồi, y còn dư lại cái gì?.
Là Du Đường sao?
Đường ca sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y sao?
Ngụy Mặc Sinh không biết đáp án, y chỉ dám lặng lẽ túm chặt áo khoác Du Đường, ở trong lòng cầu nguyện người nam nhân này đừng rời khỏi mình.
Cuối cùng, dù không thành người yêu, chỉ cần y vẫn có thể nhìn thấy Du Đường, y vẫn có thể nói chuyện với Du Đường và nhìn thấy Du Đường cười với y.
Như vậy là đủ rồi.
Gió đêm có chút lạnh, gào thét từ bên tai xẹt qua.
Du Đường nghe được nam sinh phía sau nói chuyện với mình.
“Đường ca, hôm nay những gì em nói ở cổng trường, anh không nên tưởng thiệt, chỉ là cái vui đùa mà thôi.”
“Về sau anh vẫn là anh trai em, còn em là đồ đệ anh, chúng ta liền…… Như vậy đi.”